Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 670: .4: Đây Là Tình Cờ Gặp Gỡ
Gia Tuấn Mỹ
01/05/2021
Tạm biệt Tiểu Đào Tử xong, Vân Khanh xuống xe, quay lại trong nhà hàng theo lối cũ. Cố Trạm Vũ gửi tin nhắn cho cô, lúc này không nên rời đi.
Hơn nữa, tóc nên đưa aai mang đi giám định đây? Nếu cô tìm cơ quan giám định ở thành phố S, chắc chắn Cố Trạm Vũ sẽ biết.
Vân Khanh suy đi tính lại, chỉ có thể giao cho một người thôi. Mà cô thì không muốn gặp người đó, kể cả trong suy nghĩ.
Tuy nhiên, việc của Gia Ngọc vô cùng cấp bách, tốc độ giám định của anh ấy là nhanh nhất.
Phân vân một hồi lâu, thậm chí còn hơi run, cô ngây người nhìn chằm chằm vào điện thoại, cuối cùng vẫn tìm một nơi không có ai, bấm số gọi đi. Cô nhớ số điện thoại của Tần Luật.
Chuông chưa rung đến lần thứ ba thì Tuần Luật đã nghe máy, anh ta ở đầu dây bên kia cũng không nói tiếng nào, chỉ nghe tiếng thở của đầu dây bên này.
Anh ta cất lên giọng nói trong trẻo, “sư muội,.. có phải em không?”
Vân Khanah nắm chặt vạt áo, nói gấp gáp “anh Tần, em có chút việc muốn nhờ anh giúp.”
“Em đừng nói như vậy. Chỉ cần em bảo thì việc gì anh cũng làm.” Tần Luật nghẹn ngào nói.
Vân Khanh nhắm chặt mắt lại, tim đập chầm chậm nặng nề, “ em có hai mẫu tóc, em muốn giám định quan hệ cha con. Em có thể gửi nó nhờ anh làm giúp không?”
“Dĩ nhiên là được rồi. Em cứ ở đó, anh lập tức đến lấy mẫu tóc.”
Vân Khanh nghĩ cơ hội được ở bên ngoài không nhiều. Sau này nếu cô ra ngoài một mình, chắc chắn Cố Trạm Vũ sẽ cho người theo dõi. Anh ta không cho phép cô tiếp xúc với những người bên đó, cô không thể tự gây thêm rắc rối cho mình vào lúc này.
Tối nay ở bên ngoài chính là một cơ hội tốt.
Vân Khanh báo cho Tần Luật biết địa điểm.
Tiếng thở của Tần Luật ở đầu dây bên kia có chút giật mình, Vân Khanh không phát hiện ra điều gì bất thường liền cúp máy.
Cô ổn định tâm lý, chờ sắc mặt trở lại bình thường liền lấy túi bóng trong suốt đựng mẫu tóc nhét sâu vào túi áo rồi mới quay lại phòng tiếp tân.
Cố Trạm Vũ đợi trong phòng, lập tức quay người lại hỏi “đưa con bé về rồi ư?”
“Ừm”
“Tinh thần thế nào?” Anh ta cau mày, quan tâm hỏi han
Cố Trạm Vũ gật gù, có vẻ hơi gượng, “có bữa yến tiệc tổ chức ở tầng một, vốn dĩ anh đã từ chối rồi nhưng lại có chút việc cần anh tham dự, có thể làm lỡ giấc ngủ của em ở đây rồi. Như vậy có được không?”
Vừa đúng lúc Vân Khanh nghĩ nếu anh ta phải đi thì cô có thể kiếm cớ ở tầng một ăn tối, đợi Tần Luật tới.
Giờ thì vừa đẹp, Vân Khanh lắc đầu, “nhưng em không ngủ được, yến tiệc có đồ ăn không? Em muốn ăn chút cháo.”
Cố Trạm Vũ suy nghĩ, “Vậy để anh sai người xuống chuẩn bị cháo mang đến bàn buffet. Bữa tiệc này không đông người, không sao, anh trông cho em, em có thể tìm một chỗ nghỉ ngơi trước.”
Vân Khanh gật đầu, cùng anh ta xuống lầu.
....
Ở phía bên kia, sau khi cúp điện thoại, Tần Luật ngây ra một giây rồi vội vã đứng dậy rời văn phòng, gấp gáp gọi điện thoại.
Lục Mặc Trầm không nghe máy!
Anh ta lại gọi cho Quý Tư Thần.
Quý Tư Thần nghe máy, “lại có chuyện gì nữa?”
“Tư Thần, Mặc Trầm đến khách sạn Grand hả?”
“Hỏi vớ vẩn, cậu ấy vừa thay đổi ý định, muốn tới đó, giờ không ở đó thì ở đâu?”
“Vậy để ý một chút! Vân Khanh đang ở đó.”
“Cái gì!” Tiếng kêu của Quý Tư Thần mắc kẹt lại trong cổ họng, người đàn ông đang ngồi nghỉ bên cạnh đưa ánh mắt sắc bén nhìn sang.
Quý Tư Thần bật dậy như thể mông mọc gai, đôi giầy bộ đội sải bước bên ngoài, hạ thấp giọng hỏi “anh chắc chứ?”
“Cô ấy vừa gọi điện thoại tới nói muốn nhờ tôi làm giám định giúp. Tôi bây giờ đang vội đến gặp cô ấy, địa điểm gặp mặt chính là tầng một của khách sạn Grand. Cho nên anh nói xem phải làm sao bây giờ?”
“Chào buổi sáng, đây là tình cờ gặp gỡ!”
Hơn nữa, tóc nên đưa aai mang đi giám định đây? Nếu cô tìm cơ quan giám định ở thành phố S, chắc chắn Cố Trạm Vũ sẽ biết.
Vân Khanh suy đi tính lại, chỉ có thể giao cho một người thôi. Mà cô thì không muốn gặp người đó, kể cả trong suy nghĩ.
Tuy nhiên, việc của Gia Ngọc vô cùng cấp bách, tốc độ giám định của anh ấy là nhanh nhất.
Phân vân một hồi lâu, thậm chí còn hơi run, cô ngây người nhìn chằm chằm vào điện thoại, cuối cùng vẫn tìm một nơi không có ai, bấm số gọi đi. Cô nhớ số điện thoại của Tần Luật.
Chuông chưa rung đến lần thứ ba thì Tuần Luật đã nghe máy, anh ta ở đầu dây bên kia cũng không nói tiếng nào, chỉ nghe tiếng thở của đầu dây bên này.
Anh ta cất lên giọng nói trong trẻo, “sư muội,.. có phải em không?”
Vân Khanah nắm chặt vạt áo, nói gấp gáp “anh Tần, em có chút việc muốn nhờ anh giúp.”
“Em đừng nói như vậy. Chỉ cần em bảo thì việc gì anh cũng làm.” Tần Luật nghẹn ngào nói.
Vân Khanh nhắm chặt mắt lại, tim đập chầm chậm nặng nề, “ em có hai mẫu tóc, em muốn giám định quan hệ cha con. Em có thể gửi nó nhờ anh làm giúp không?”
“Dĩ nhiên là được rồi. Em cứ ở đó, anh lập tức đến lấy mẫu tóc.”
Vân Khanh nghĩ cơ hội được ở bên ngoài không nhiều. Sau này nếu cô ra ngoài một mình, chắc chắn Cố Trạm Vũ sẽ cho người theo dõi. Anh ta không cho phép cô tiếp xúc với những người bên đó, cô không thể tự gây thêm rắc rối cho mình vào lúc này.
Tối nay ở bên ngoài chính là một cơ hội tốt.
Vân Khanh báo cho Tần Luật biết địa điểm.
Tiếng thở của Tần Luật ở đầu dây bên kia có chút giật mình, Vân Khanh không phát hiện ra điều gì bất thường liền cúp máy.
Cô ổn định tâm lý, chờ sắc mặt trở lại bình thường liền lấy túi bóng trong suốt đựng mẫu tóc nhét sâu vào túi áo rồi mới quay lại phòng tiếp tân.
Cố Trạm Vũ đợi trong phòng, lập tức quay người lại hỏi “đưa con bé về rồi ư?”
“Ừm”
“Tinh thần thế nào?” Anh ta cau mày, quan tâm hỏi han
Cố Trạm Vũ gật gù, có vẻ hơi gượng, “có bữa yến tiệc tổ chức ở tầng một, vốn dĩ anh đã từ chối rồi nhưng lại có chút việc cần anh tham dự, có thể làm lỡ giấc ngủ của em ở đây rồi. Như vậy có được không?”
Vừa đúng lúc Vân Khanh nghĩ nếu anh ta phải đi thì cô có thể kiếm cớ ở tầng một ăn tối, đợi Tần Luật tới.
Giờ thì vừa đẹp, Vân Khanh lắc đầu, “nhưng em không ngủ được, yến tiệc có đồ ăn không? Em muốn ăn chút cháo.”
Cố Trạm Vũ suy nghĩ, “Vậy để anh sai người xuống chuẩn bị cháo mang đến bàn buffet. Bữa tiệc này không đông người, không sao, anh trông cho em, em có thể tìm một chỗ nghỉ ngơi trước.”
Vân Khanh gật đầu, cùng anh ta xuống lầu.
....
Ở phía bên kia, sau khi cúp điện thoại, Tần Luật ngây ra một giây rồi vội vã đứng dậy rời văn phòng, gấp gáp gọi điện thoại.
Lục Mặc Trầm không nghe máy!
Anh ta lại gọi cho Quý Tư Thần.
Quý Tư Thần nghe máy, “lại có chuyện gì nữa?”
“Tư Thần, Mặc Trầm đến khách sạn Grand hả?”
“Hỏi vớ vẩn, cậu ấy vừa thay đổi ý định, muốn tới đó, giờ không ở đó thì ở đâu?”
“Vậy để ý một chút! Vân Khanh đang ở đó.”
“Cái gì!” Tiếng kêu của Quý Tư Thần mắc kẹt lại trong cổ họng, người đàn ông đang ngồi nghỉ bên cạnh đưa ánh mắt sắc bén nhìn sang.
Quý Tư Thần bật dậy như thể mông mọc gai, đôi giầy bộ đội sải bước bên ngoài, hạ thấp giọng hỏi “anh chắc chứ?”
“Cô ấy vừa gọi điện thoại tới nói muốn nhờ tôi làm giám định giúp. Tôi bây giờ đang vội đến gặp cô ấy, địa điểm gặp mặt chính là tầng một của khách sạn Grand. Cho nên anh nói xem phải làm sao bây giờ?”
“Chào buổi sáng, đây là tình cờ gặp gỡ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.