Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 617: .4: Em Và Con Phải Rời Đi (4)
Gia Tuấn Mỹ
01/05/2021
Cô đi rồi, chuyện trong nước phải làm sao bây giờ.
Cho dù không vì anh, thế nhưng Gia Ngọc…..
Vân Khanh giật mình, cầm di động gọi điện thoại cho Gia Ngọc, gọi liên tiếp vài cuộc đều không được.
Trong lòng cô rối loạn, ngày hôm qua tiến độ của đồn cảnh sát là xác minh bằng chứng do Bạch Vũ Linh đưa ra, cô và Gia Ngọc còn nói chuyện, hôm nay Gia Ngọc không nghe máy…..
Vân Khanh nhìn chằm chằm di động, nhìn một hồi, liền đi về phía cửa.
Mới vừa mở cửa, tầng tầng lớp lớp vệ sĩ bên ngoài liền ngăn cô lại.
“Để tôi ra ngoài một chuyến, các anh có thể đi theo tôi!”
“Không được, cô Vân, tiên sinh đã ra tử lệnh.”
“Bạn của tôi liên lạc không được, tôi muốn ra ngoài lần cuối.” Vân Khanh lao ra ngoài, vệ sĩ không dám động vào cô, nhưng cũng kiên quyết không cho cô qua.
Mắt thấy sẽ phát sinh xung đột, cửa thang máy keng một tiếng mở ra.
Ánh mắt Vân Khanh hơi ngừng lại một chút, nhìn thấy anh trở về, một hơi nghẹn trong lòng dường như bình ổn xuống, dáng vẻ của anh vẫn giống như lúc ra khỏi cửa, tây trang giày da, vẻ mặt lạnh lùng không nhìn ra được bất cứ điều gì.
Cô giật mình, còn chưa mở miệng nói chuyện, vệ sĩ đã đưa mắt ra hiệu với anh.
Lục Mặc Trầm kín đáo gật đầu, duỗi tay kéo cô, ngay sau đó liền chặn ngang bế lên, giây lát liền mang cô trở về phòng.
Vân Khanh bắt lấy áo sơ mi lạnh lẽo của anh, hai mắt gắt gao nhìn trên dưới anh: “Anh không có việc gì chứ? Cục công an bên kia nói thế nào? Kết quả giám định bản ghi âm vậy mà lại không phải là giả, đây rõ ràng là.....”
“Đây không phải là chuyện em nên quan tâm, hành lý đã thu xếp xong chưa?” Vẻ mặt Lục Mặc Trầm lạnh lùng, ánh mắt u ám chuyển qua hướng khác: “Chạng vạng sẽ xuất phát.”
Vân Khanh dừng một chút, cố chấp nhìn vào ánh mắt anh.
Anh nhíu mày buông cô ra.
Cô bị đặt lên ghế sofa, liền trở tay ôm lấy cánh tay cứng rắn như sắt của anh, lông mi run rẩy, tiếng nói trầm thấp khô khốc: “Em không đi.”
“Không có đường thương lượng!” Anh có chút bực bội, khiến hai đứa nhóc cả buổi sáng đều rất yên tĩnh sợ tới mức tránh sau bàn ăn.
Vân Khanh liếc mắt, trong lòng chua xót, nói nhỏ: “Anh nhìn con trai con gái đi, chúng cũng không muốn đi, anh viện lý do gì với chúng? Bọn nhỏ không vui, không muốn rời xa anh, anh nhất định phải làm đến mức tuyệt tình như vậy sao?”
“Vân Khanh.” Lục Mặc Trầm nghiêm mặt lạnh lùng, trầm trọng như núi.
Nước mắt cô rơi xuống như mưa: “Em không đi được, Lục Mặc Trầm, điện thoại của Gia Ngọc không liên lạc được, có lẽ cô ấy đã xảy ra chuyện rồi, nếu lúc này em phản bội cô ấy, thì em được xem là loại người gì chứ? Cô ấy bởi vì muốn báo tin cho em, nên mới bị Quý Chỉ Nhã hại xảy ra chuyện không may, em không tránh được liên quan, làm người phải có đạo nghĩa, nếu cô ấy bị bỏ tù, thì em thật sự chết cũng không đền hết tội..... Em muốn đi gặp cô ấy một lần.”
Lục Mặc Trầm nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt đen nhánh lạnh lùng, một tay khác lấy điện thoại từ trong túi quần ra, gọi một cuộc điện thoại.
Điện thoại được kết nối, anh đưa cho cô.
Ánh mắt Vân Khanh ngừng một chút, số điện thoại của Gia Ngọc? Hiển thị kết nối được?
Cô rất lấy làm lạ, vì sao cô gọi vẫn luôn không được, mà anh gọi thì liền được?
Không kịp suy nghĩ nhiều, cô lập tức nhận điện thoại: “Gia Ngọc, Gia Ngọc..... cậu ở đâu, sao cậu lại không nhận điện thoại của tớ? Có phải là cậu bị cục công an bắt không?”
“Là tớ, Khanh Khanh, cậu nói cái gì ngốc ngếch vậy, tớ không có việc gì, có Chủ tịch Lục chào hỏi, bên phía Cục cảnh sát đối xử với tớ rất ân cần, tớ không có bị bắt, không có chuyện gì.....”
Vân Khanh nhíu chặt mày: “Nhưng mà Bạch Vũ Linh làm giả ‘chứng cứ’, cậu không có nhân chứng, sao cục cảnh sát lại không có hành động gì với cậu được chứ?”
———————-
Cho dù không vì anh, thế nhưng Gia Ngọc…..
Vân Khanh giật mình, cầm di động gọi điện thoại cho Gia Ngọc, gọi liên tiếp vài cuộc đều không được.
Trong lòng cô rối loạn, ngày hôm qua tiến độ của đồn cảnh sát là xác minh bằng chứng do Bạch Vũ Linh đưa ra, cô và Gia Ngọc còn nói chuyện, hôm nay Gia Ngọc không nghe máy…..
Vân Khanh nhìn chằm chằm di động, nhìn một hồi, liền đi về phía cửa.
Mới vừa mở cửa, tầng tầng lớp lớp vệ sĩ bên ngoài liền ngăn cô lại.
“Để tôi ra ngoài một chuyến, các anh có thể đi theo tôi!”
“Không được, cô Vân, tiên sinh đã ra tử lệnh.”
“Bạn của tôi liên lạc không được, tôi muốn ra ngoài lần cuối.” Vân Khanh lao ra ngoài, vệ sĩ không dám động vào cô, nhưng cũng kiên quyết không cho cô qua.
Mắt thấy sẽ phát sinh xung đột, cửa thang máy keng một tiếng mở ra.
Ánh mắt Vân Khanh hơi ngừng lại một chút, nhìn thấy anh trở về, một hơi nghẹn trong lòng dường như bình ổn xuống, dáng vẻ của anh vẫn giống như lúc ra khỏi cửa, tây trang giày da, vẻ mặt lạnh lùng không nhìn ra được bất cứ điều gì.
Cô giật mình, còn chưa mở miệng nói chuyện, vệ sĩ đã đưa mắt ra hiệu với anh.
Lục Mặc Trầm kín đáo gật đầu, duỗi tay kéo cô, ngay sau đó liền chặn ngang bế lên, giây lát liền mang cô trở về phòng.
Vân Khanh bắt lấy áo sơ mi lạnh lẽo của anh, hai mắt gắt gao nhìn trên dưới anh: “Anh không có việc gì chứ? Cục công an bên kia nói thế nào? Kết quả giám định bản ghi âm vậy mà lại không phải là giả, đây rõ ràng là.....”
“Đây không phải là chuyện em nên quan tâm, hành lý đã thu xếp xong chưa?” Vẻ mặt Lục Mặc Trầm lạnh lùng, ánh mắt u ám chuyển qua hướng khác: “Chạng vạng sẽ xuất phát.”
Vân Khanh dừng một chút, cố chấp nhìn vào ánh mắt anh.
Anh nhíu mày buông cô ra.
Cô bị đặt lên ghế sofa, liền trở tay ôm lấy cánh tay cứng rắn như sắt của anh, lông mi run rẩy, tiếng nói trầm thấp khô khốc: “Em không đi.”
“Không có đường thương lượng!” Anh có chút bực bội, khiến hai đứa nhóc cả buổi sáng đều rất yên tĩnh sợ tới mức tránh sau bàn ăn.
Vân Khanh liếc mắt, trong lòng chua xót, nói nhỏ: “Anh nhìn con trai con gái đi, chúng cũng không muốn đi, anh viện lý do gì với chúng? Bọn nhỏ không vui, không muốn rời xa anh, anh nhất định phải làm đến mức tuyệt tình như vậy sao?”
“Vân Khanh.” Lục Mặc Trầm nghiêm mặt lạnh lùng, trầm trọng như núi.
Nước mắt cô rơi xuống như mưa: “Em không đi được, Lục Mặc Trầm, điện thoại của Gia Ngọc không liên lạc được, có lẽ cô ấy đã xảy ra chuyện rồi, nếu lúc này em phản bội cô ấy, thì em được xem là loại người gì chứ? Cô ấy bởi vì muốn báo tin cho em, nên mới bị Quý Chỉ Nhã hại xảy ra chuyện không may, em không tránh được liên quan, làm người phải có đạo nghĩa, nếu cô ấy bị bỏ tù, thì em thật sự chết cũng không đền hết tội..... Em muốn đi gặp cô ấy một lần.”
Lục Mặc Trầm nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt đen nhánh lạnh lùng, một tay khác lấy điện thoại từ trong túi quần ra, gọi một cuộc điện thoại.
Điện thoại được kết nối, anh đưa cho cô.
Ánh mắt Vân Khanh ngừng một chút, số điện thoại của Gia Ngọc? Hiển thị kết nối được?
Cô rất lấy làm lạ, vì sao cô gọi vẫn luôn không được, mà anh gọi thì liền được?
Không kịp suy nghĩ nhiều, cô lập tức nhận điện thoại: “Gia Ngọc, Gia Ngọc..... cậu ở đâu, sao cậu lại không nhận điện thoại của tớ? Có phải là cậu bị cục công an bắt không?”
“Là tớ, Khanh Khanh, cậu nói cái gì ngốc ngếch vậy, tớ không có việc gì, có Chủ tịch Lục chào hỏi, bên phía Cục cảnh sát đối xử với tớ rất ân cần, tớ không có bị bắt, không có chuyện gì.....”
Vân Khanh nhíu chặt mày: “Nhưng mà Bạch Vũ Linh làm giả ‘chứng cứ’, cậu không có nhân chứng, sao cục cảnh sát lại không có hành động gì với cậu được chứ?”
———————-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.