Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 488: .5: A Luật, Cậu Đã Khiến Tôi Quên Chuyện Gì Rồi?
Gia Tuấn Mỹ
30/04/2021
Vân Khanh suy nghĩ một hồi, nói hết mọi người: “Lục, cô ta còn cho em một bức ảnh, nhưng em không kịp lưu thì tự động huỷ mất rồi.”
Lục Mặc Trầm đang hút thuốc thì bỗng dừng lại, thấy biểu tình trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không đúng, anh thầm hỏi: “Là hình gì, em có thể nói rõ luôn đi.”
“Cô ta có vẻ như đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, biết chúng ta đi xem phim. Sau đó cô ta gửi cho em một bức ảnh. Cô gái bị trói không mặc quần áo và ngồi trên đầu giường, hai chân dang ra. Bức ảnh ngược đãi kiểu đó, kêu em đoán xem là ai? Lúc đó em nhìn là thấy hoảng, trong lòng có suy nghĩ, vừa lạnh vừa sợ. Em cảm giác …... Có khi nào là em không?”
Cô nói có vẻ khó khăn, và từ từ tiềm thức phủ kín trái tim.
“Thật sự có bức ảnh đó sao?” Giọng người đàn ông như bị đè nén, anh hỏi.
“Ừm, là loại ảnh đó đó. Tuy em không lưu nhưng em nhớ rất rõ bức ảnh.”
Vân Khanh cúi đầu, do đó không nhìn thấy đường nét trên mặt của Lục Mặc Trầm thay đổi.
Nét mặt anh thoáng chốc cứng lại, một tầng mây ngưng tụ trong con ngươi.
Trong đầu anh cố lục lại những lời Thiên Dạ nói đêm qua.
Hơi thở ngừng lại.
Vân Khanh không đợi được câu trả lời. Cô ngẩng đầu lên, Lục Mặc Trầm bóp nát điếu thuốc chưa hút trong tay, vẻ mặt trở lại bình thường: “Đừng để ý tới, cũng đừng suy nghĩ lung tung. Chỉ là những thứ nhàm chán hòng doạ người khác thôi.”
“Nhưng em …...” Vân Khanh muốn nói điều gì đó.
Lục Mặc Trầm nắm lấy tay cô, hiển nhiên không muốn nói thêm.
Dùng sức kéo cô ra, nhưng anh nhỏ giọng nói: “Anh sẽ làm cho rõ mọi chuyện, đừng nghĩ tới những chuyện này. Cãi nhau cả nửa buổi sáng em đã hiểu rõ chưa vậy?”
Cô không cãi nhau. Lần giao tiếp này đã đi vào lịch sử khá sâu. Nó mở lòng anh ra một chút, cô cảm thấy nhẹ nhõm và có hơi chua xót trong lòng. Nếu không đi tới bước này, có lẽ anh vẫn có thể không nói ......
“Bây giờ có thể ra ngoài được chưa?” Lục Mặc Trầm trên cao nhìn xuống sắc mặt trắng bệch của cô: “Con đã ở bên ngoài chờ lâu rồi, may mà chúng ta không cãi nhau, không thể để hai tiểu quỷ đó xông vào đánh chết anh được.”
Vân Khanh xấu hổ nói: “Tại sao lại đánh chết anh?”
“Em không nhìn ra tụi nhỏ đều là fan của em à, bảo vệ như nghé con vậy.”
“Anh nói ai là nghé con.” Vân Khanh ngước đầu nhìn.
Anh lè lưỡi, không giải thích liền kéo cô ra ngoài, dưới mắt nhìn của 3 con người 6 mắt, anh đưa cô lên lầu: “Cả đêm em chưa ngủ? Là anh làm cho em bất an. Em đừng nghĩ gì nữa, ngủ cho thật ngon. Chuyện khác để sau hẵng nói.”
Mệnh lệnh trong mắt không cho phép chen vào.
Có anh bên cạnh, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, hai bánh bao lăn qua lăn lại ở bên giường, cô nhìn một lúc, thật sự mệt mỏi, cô không chống nổi hai má áp vào gối mà ngủ thiếp đi.
Người đàn ông đứng bên giường với dung mạo đường hoàng, tập trung nhìn vào cô.
Đôi mày thưa, gò má tái nhợt, cô thiếu nữ của 6 năm trước có dáng vẻ thế nào đây?
Anh nhớ ra cái gì, trong mắt hiện lên hai lằn sâu, tối tăm, phức tạp, thậm chí hơi chột dạ.
Tần Luật.
Lục Mặc Trầm nhíu chặt mày, trong lồng ngực dường như có một làn băng đang lên men, làm cho tâm tình của anh không cách nào bình tĩnh lại được.
Cả khuôn mặt bị mây mù bao phủ, quai hàm căng thẳng, anh nhìn cô hồi lâu, hình như rốt cuộc đã có quyết định, anh quay người bước ra khỏi cửa, anh đi xa và gọi điện cho Tần Luật.
Tần Luật nghe máy, còn mỉm cười: “Mặc Trầm, sao lại rảnh rỗi mà gọi điện cho tôi vậy?”
Giọng nói của Lục Mặc Trầm căng thẳng mang theo không khí u ám: “Cậu đang ở đâu?”
“Tôi đang hỗ trợ tại phía Nam thành phố B. Cậu xem cậu lại quên. Tôi đã đi hơn nửa tháng rồi, các cậu đúng là vô tâm mà.”
“Tôi đi tìm cậu.”
Tần Luật nhận thấy giọng điệu của anh có gì đó không đúng, không, là vô cùng không đúng.
Anh ta cau mày: “Có chuyện gì không thể chờ tôi về mới nói được sao?”
“Gửi địa chỉ vào điện thoại của tôi, tôi lập tức đi tìm cậu, trước tiên cậu tạm dừng công việc đi.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Tần Luật nghi ngờ hỏi lại.
Lục Mặc Trầm híp mắt: “Cậu từng nói chuyện mà cậu giấu tôi. Thiên Dạ đã trở lại, cậu có biết không?”
Tần Lộ hô hấp ngưng trệ.
Lục Mặc Trầm đang hút thuốc thì bỗng dừng lại, thấy biểu tình trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không đúng, anh thầm hỏi: “Là hình gì, em có thể nói rõ luôn đi.”
“Cô ta có vẻ như đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, biết chúng ta đi xem phim. Sau đó cô ta gửi cho em một bức ảnh. Cô gái bị trói không mặc quần áo và ngồi trên đầu giường, hai chân dang ra. Bức ảnh ngược đãi kiểu đó, kêu em đoán xem là ai? Lúc đó em nhìn là thấy hoảng, trong lòng có suy nghĩ, vừa lạnh vừa sợ. Em cảm giác …... Có khi nào là em không?”
Cô nói có vẻ khó khăn, và từ từ tiềm thức phủ kín trái tim.
“Thật sự có bức ảnh đó sao?” Giọng người đàn ông như bị đè nén, anh hỏi.
“Ừm, là loại ảnh đó đó. Tuy em không lưu nhưng em nhớ rất rõ bức ảnh.”
Vân Khanh cúi đầu, do đó không nhìn thấy đường nét trên mặt của Lục Mặc Trầm thay đổi.
Nét mặt anh thoáng chốc cứng lại, một tầng mây ngưng tụ trong con ngươi.
Trong đầu anh cố lục lại những lời Thiên Dạ nói đêm qua.
Hơi thở ngừng lại.
Vân Khanh không đợi được câu trả lời. Cô ngẩng đầu lên, Lục Mặc Trầm bóp nát điếu thuốc chưa hút trong tay, vẻ mặt trở lại bình thường: “Đừng để ý tới, cũng đừng suy nghĩ lung tung. Chỉ là những thứ nhàm chán hòng doạ người khác thôi.”
“Nhưng em …...” Vân Khanh muốn nói điều gì đó.
Lục Mặc Trầm nắm lấy tay cô, hiển nhiên không muốn nói thêm.
Dùng sức kéo cô ra, nhưng anh nhỏ giọng nói: “Anh sẽ làm cho rõ mọi chuyện, đừng nghĩ tới những chuyện này. Cãi nhau cả nửa buổi sáng em đã hiểu rõ chưa vậy?”
Cô không cãi nhau. Lần giao tiếp này đã đi vào lịch sử khá sâu. Nó mở lòng anh ra một chút, cô cảm thấy nhẹ nhõm và có hơi chua xót trong lòng. Nếu không đi tới bước này, có lẽ anh vẫn có thể không nói ......
“Bây giờ có thể ra ngoài được chưa?” Lục Mặc Trầm trên cao nhìn xuống sắc mặt trắng bệch của cô: “Con đã ở bên ngoài chờ lâu rồi, may mà chúng ta không cãi nhau, không thể để hai tiểu quỷ đó xông vào đánh chết anh được.”
Vân Khanh xấu hổ nói: “Tại sao lại đánh chết anh?”
“Em không nhìn ra tụi nhỏ đều là fan của em à, bảo vệ như nghé con vậy.”
“Anh nói ai là nghé con.” Vân Khanh ngước đầu nhìn.
Anh lè lưỡi, không giải thích liền kéo cô ra ngoài, dưới mắt nhìn của 3 con người 6 mắt, anh đưa cô lên lầu: “Cả đêm em chưa ngủ? Là anh làm cho em bất an. Em đừng nghĩ gì nữa, ngủ cho thật ngon. Chuyện khác để sau hẵng nói.”
Mệnh lệnh trong mắt không cho phép chen vào.
Có anh bên cạnh, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, hai bánh bao lăn qua lăn lại ở bên giường, cô nhìn một lúc, thật sự mệt mỏi, cô không chống nổi hai má áp vào gối mà ngủ thiếp đi.
Người đàn ông đứng bên giường với dung mạo đường hoàng, tập trung nhìn vào cô.
Đôi mày thưa, gò má tái nhợt, cô thiếu nữ của 6 năm trước có dáng vẻ thế nào đây?
Anh nhớ ra cái gì, trong mắt hiện lên hai lằn sâu, tối tăm, phức tạp, thậm chí hơi chột dạ.
Tần Luật.
Lục Mặc Trầm nhíu chặt mày, trong lồng ngực dường như có một làn băng đang lên men, làm cho tâm tình của anh không cách nào bình tĩnh lại được.
Cả khuôn mặt bị mây mù bao phủ, quai hàm căng thẳng, anh nhìn cô hồi lâu, hình như rốt cuộc đã có quyết định, anh quay người bước ra khỏi cửa, anh đi xa và gọi điện cho Tần Luật.
Tần Luật nghe máy, còn mỉm cười: “Mặc Trầm, sao lại rảnh rỗi mà gọi điện cho tôi vậy?”
Giọng nói của Lục Mặc Trầm căng thẳng mang theo không khí u ám: “Cậu đang ở đâu?”
“Tôi đang hỗ trợ tại phía Nam thành phố B. Cậu xem cậu lại quên. Tôi đã đi hơn nửa tháng rồi, các cậu đúng là vô tâm mà.”
“Tôi đi tìm cậu.”
Tần Luật nhận thấy giọng điệu của anh có gì đó không đúng, không, là vô cùng không đúng.
Anh ta cau mày: “Có chuyện gì không thể chờ tôi về mới nói được sao?”
“Gửi địa chỉ vào điện thoại của tôi, tôi lập tức đi tìm cậu, trước tiên cậu tạm dừng công việc đi.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Tần Luật nghi ngờ hỏi lại.
Lục Mặc Trầm híp mắt: “Cậu từng nói chuyện mà cậu giấu tôi. Thiên Dạ đã trở lại, cậu có biết không?”
Tần Lộ hô hấp ngưng trệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.