Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 423: Chỉ Chờ Về Nhà Để Đưa Em Lên Giường
Gia Tuấn Mỹ
30/04/2021
Ánh mắt Lục Mặc Trầm hơi trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo ý bảo Tần Luật đừng nói nữa.
Tần Luật lập tức đổi đề tài câu chuyện: "Cậu nói chịu trách nhiệm thì chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm, nhưng chiều chuộng phụ nữ cũng không phải chỉ qua lời nói. Làm cho Vân Khanh vui vẻ thì mới gọi là hoàn hảo. Được rồi, nghe nói cậu bảo Tư Thần đi Mỹ, kí hiệu của hành động năm đó lại xuất hiện một lần nữa, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra thế?"
Lục Mặc Trầm thu hồi ánh mắt, hơi nhíu mày: "Quý Tư Thần vẫn chưa cho tôi câu trả lời, cũng mới có ba ngày thôi, là người hay quỷ thì sẽ luôn có đáp án."
Sau đó Tần Luật đi đến bãi đỗ xe, lái chiếc Meecedes rời đi.
Lục Mặc Trầm đứng tại chỗ, đến khi hút xong điếu thuốc anh mới quay người lại.
Vân Khanh đang ngồi trong chiếc Cayenne màu trắng, cô ngồi ở ghế sau, hơi thu hồi đường nhìn.
Cô chỉ mới nhìn một lúc, cảm thấy bóng lưng của anh khi đứng hút thuốc, ngẩng đầu nhìn vào đêm tối vô tận, bóng dáng của anh đều là một màu đen, lộ ra sự bí ẩn không sao tả nổi.
Nhưng khi anh mở cửa xe, mang theo mùi thuốc lá tiến đến, nhìn thấy cô thì hơi nhướn mày một chút. Trong nháy mắt, vẻ mặt trở lại như bình thường.
Đôi chân dài của anh bước lên xe, không biết vô tình hay cố ý mà cọ một chút vào đôi chân dài thon thả của cô lộ ra dưới gấu váy.
Vân Khanh tránh sang một bên.
Lục Mặc Trầm cởi cúc áo khoác, bàn tay to lớn vòng lên vai cô, sau đó ôm lấy cô một cái.
"Anh đừng làm thế." Vân Khanh phản đối.
Bàn tay thô ráp và nóng bỏng, cánh tay anh vòng qua eo cô, dần dần làn da dưới váy cô cũng nóng lên.
Vân Khanh bị anh ôm chặt lấy, anh nhấc cô lên đùi mình, Vân Khanh không chịu, cúi đầu hơi giãy dụa.
Lục Mặc Trầm cúi thấp xuống, hơi thở trêu chọc phả vào tai cô: "Sao thế, sao lại không nói nữa?"
Vân Khanh cảm thấy người này rất thích cô ngồi lên người mình, lần nào cũng vậy.
Ai bảo cô với anh không có chuyện gì chứ?
Cô cố gắng bày tỏ thái độ của mình: "Anh phải có thái độ đúng mực, Lục tiên sinh, Lục tổng, ông chủ Lục, cơn giận của em vẫn chưa hoàn toàn tan biến đâu."
"À." Anh nhìn cô, cười nhạo một tiếng, sau đó bàn tay đặt trên eo cô khẽ nhéo một cái, thì thầm chỉ đủ cho cô nghe thấy: "Chờ đến khi về nhà, anh đặt em lên giường. Anh xem em có còn sức để tức giận hay không. Nếu làm một lần vẫn tức giận thì làm hai lần, ba lần, bốn lần, năm lần..."
Khi nói xong câu đó, Lục Mặc Trầm cảm giác được đùi mình hơi nóng lên.
Người đàn ông cúi đầu, ánh mắt hơi ngạc nhiên.
Người phụ nữ khẽ đảo mắt, con ngươi trong trẻo ngọt ngào, cố gắng nín cười, khẽ nói: "Nhưng mà do anh tự tìm đến, em đã nói là không muốn ngồi lên chân anh..."
Càng lúc càng cảm thấy nóng hơn, Lục Mặc Trầm kì quái cúi đầu, "Hả?"
Tần Luật lập tức đổi đề tài câu chuyện: "Cậu nói chịu trách nhiệm thì chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm, nhưng chiều chuộng phụ nữ cũng không phải chỉ qua lời nói. Làm cho Vân Khanh vui vẻ thì mới gọi là hoàn hảo. Được rồi, nghe nói cậu bảo Tư Thần đi Mỹ, kí hiệu của hành động năm đó lại xuất hiện một lần nữa, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra thế?"
Lục Mặc Trầm thu hồi ánh mắt, hơi nhíu mày: "Quý Tư Thần vẫn chưa cho tôi câu trả lời, cũng mới có ba ngày thôi, là người hay quỷ thì sẽ luôn có đáp án."
Sau đó Tần Luật đi đến bãi đỗ xe, lái chiếc Meecedes rời đi.
Lục Mặc Trầm đứng tại chỗ, đến khi hút xong điếu thuốc anh mới quay người lại.
Vân Khanh đang ngồi trong chiếc Cayenne màu trắng, cô ngồi ở ghế sau, hơi thu hồi đường nhìn.
Cô chỉ mới nhìn một lúc, cảm thấy bóng lưng của anh khi đứng hút thuốc, ngẩng đầu nhìn vào đêm tối vô tận, bóng dáng của anh đều là một màu đen, lộ ra sự bí ẩn không sao tả nổi.
Nhưng khi anh mở cửa xe, mang theo mùi thuốc lá tiến đến, nhìn thấy cô thì hơi nhướn mày một chút. Trong nháy mắt, vẻ mặt trở lại như bình thường.
Đôi chân dài của anh bước lên xe, không biết vô tình hay cố ý mà cọ một chút vào đôi chân dài thon thả của cô lộ ra dưới gấu váy.
Vân Khanh tránh sang một bên.
Lục Mặc Trầm cởi cúc áo khoác, bàn tay to lớn vòng lên vai cô, sau đó ôm lấy cô một cái.
"Anh đừng làm thế." Vân Khanh phản đối.
Bàn tay thô ráp và nóng bỏng, cánh tay anh vòng qua eo cô, dần dần làn da dưới váy cô cũng nóng lên.
Vân Khanh bị anh ôm chặt lấy, anh nhấc cô lên đùi mình, Vân Khanh không chịu, cúi đầu hơi giãy dụa.
Lục Mặc Trầm cúi thấp xuống, hơi thở trêu chọc phả vào tai cô: "Sao thế, sao lại không nói nữa?"
Vân Khanh cảm thấy người này rất thích cô ngồi lên người mình, lần nào cũng vậy.
Ai bảo cô với anh không có chuyện gì chứ?
Cô cố gắng bày tỏ thái độ của mình: "Anh phải có thái độ đúng mực, Lục tiên sinh, Lục tổng, ông chủ Lục, cơn giận của em vẫn chưa hoàn toàn tan biến đâu."
"À." Anh nhìn cô, cười nhạo một tiếng, sau đó bàn tay đặt trên eo cô khẽ nhéo một cái, thì thầm chỉ đủ cho cô nghe thấy: "Chờ đến khi về nhà, anh đặt em lên giường. Anh xem em có còn sức để tức giận hay không. Nếu làm một lần vẫn tức giận thì làm hai lần, ba lần, bốn lần, năm lần..."
Khi nói xong câu đó, Lục Mặc Trầm cảm giác được đùi mình hơi nóng lên.
Người đàn ông cúi đầu, ánh mắt hơi ngạc nhiên.
Người phụ nữ khẽ đảo mắt, con ngươi trong trẻo ngọt ngào, cố gắng nín cười, khẽ nói: "Nhưng mà do anh tự tìm đến, em đã nói là không muốn ngồi lên chân anh..."
Càng lúc càng cảm thấy nóng hơn, Lục Mặc Trầm kì quái cúi đầu, "Hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.