Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 275: Giấy Chứng Nhận Ly Hôn
Gia Tuấn Mỹ
30/04/2021
“Chị nhớ tới đêm em và anh ấy kết hôn, chị thật sự không phải cố ý, em gái, uống nhiều, anh ấy nhất định quấn quít lấy chị, sau đó mơ hồ đi tới phòng cưới của các em, trong lòng chị rất áy náy. Nhưng sau khi triền miên xong với anh ấy, nghe thấy tiếng khóc của em trong phòng bên cạnh, chị không hiểu sao lại đặc biệt hưng phấn, thích thú cũng nhiều hơn, chị nghĩ tại sao chứ? Có lẽ, là trả được mối thù năm đó em cướp đi anh ấy, chị là hoa khôi, người theo đuổi chị nhiều như vậy, em chỉ là một bào thai hư, một con mọt sách không ai để ý, em biết khi Cố Trạm Vũ chia tay với chị, sau đó ở bên em, chị bị cười nhạo biết bao không? Năm đó là năm gian nan nhất của chị, chị vài lần đề cập với mẹ rằng chị muốn chuyển trường, bà ấy không cho phép, mãi cho đến sau này chị theo bà ấy tiến vào giới thượng lưu, quỹ đạo cuộc đời chị mới thay đổi!”
“Bây giờ cao thấp nghèo hèn rõ ràng, em trở thành người đàn bà thấp kém, chị vẫn là thiếu phu nhân Lục cao quý, thậm chí chị và Trạm Vũ sẽ ở bên nhau vui vẻ, chị cảnh cáo em, đừng không biết liêm sỉ câu dẫn chồng chị! Bây giờ em ngay cả chỗ dựa vững chắc là nhà họ Cố này cũng không có, giết chết em so với giết chết một con kiến càng dễ.....ah!”
Một cái tát tay lạnh lùng giáng xuống một cách bất ngờ không kịp đề phòng, vừa nhanh vừa nặng!
Vân Khanh trầm tĩnh như thế, bàn tay cũng không để lại sức lực.
Nhìn thấy cái miệng mở mở đóng đóng giống như con muỗi vo ve kia, rốt cuộc cô cũng không chịu đựng nổi.
“Cô dám đánh tôi?” Quý Chỉ Nhã quả thật không thể tin, trở tay muốn đánh lại.
Vân Khanh nhếch miệng cười, “Tôi là người đàn bà thấp kém, tôi vui vẻ tôi liền đánh người, vào đồn cảnh sát không cần thiết không sợ hãi. Chị khẳng định muốn đánh lại? Chị chính là đóa hoa giao tiếp cao quý, người tới người đi như thế, chị không ngại, vậy chị đánh, xong rồi tôi lại đánh lại, đánh qua đánh lại tới trời tối?”
Bàn tay kia dừng lại trước mặt một cách vội vàng, Quý Chỉ Nhã hoảng loạn nhìn xung quanh, đã có người nghe thấy tiếng cãi nhau, liền nhìn qua bên này.
Khăn trùm đầu của cô ta bị cái tát của Vân Khanh rơi xuống đất, kính râm cũng xiêu vẹo, mặc dù hướng cửa Cục Dân Chính lệch qua, vẫn không an toàn.
“Cô, đồ tiện nhân này!” Quý Chỉ Nhã không quan tâm hình tượng, chịu đựng thù hận và đau đớn mắng chửi, “Sao cô lại trở nên vô liêm sỉ như thế?”
“Cuộc sống ép buộc, người đê tiện tôi càng đê tiện hơn, tát chị một bạt tay nữa đi!” Vân Khanh cười khẩy, ánh mắt lạnh lùng, làm ra vẻ lại vung tay qua, Quý Chỉ Nhã thảm hại né tránh, mắng một câu người phụ nữ đanh đá bị điên, không dám làm càn trên đường nữa, cô ta phải giữ hình tượng, xoay người trở vào trong xe Hiromoto, vượt qua xe Vân Khanh lái về phía Cố Trạm Vũ.
Vân Khanh nhặt một viên đá lên đập vào cửa kính xe sau của cô ta, tạo thành một lỗi thủng.
Cô nở nụ cười. Chui trở về ghế lái, vặn mạnh nắp chai nước mở ra, uống nước.
Nước chảy xuống bụng, lạnh lẽo đến mức đau đớn.
Đạp chân ga lao ra ngoài, không nhìn đôi cẩu nam nữ trong kính chiếu hậu.
Xe lái ra một ngã tư, cô lại không biết phải đi đâu, di chứng tự do sao?
Cô mỉm cười, lái đến ven đường xuống xe, dạ dày đau đớn khi uống nước lạnh, cô tìm được một quán cháo nóng, miệng nhạt nhẽo uống vài hớp, di động vang lên.
Vân Khanh quay đầu, lập tức xem xét.
Lại là một số điện thoại cố định.
Đôi mắt cô hơi tối lại, lau miệng rồi bắt máy, “Xin chào.”
“Đây là đồn cảnh sát khu Bắc Nhân, Vân Khanh phải không? Mời cô tới đồn cảnh sát một chuyến, về vụ bắt cóc giao thừa năm trước, chúng tôi đã có kết quả điều tra, cô với tư cách là người bị hại có quyền biết kết quả kết án, yêu cầu bồi thường tương ứng.”
Vân Khanh thu dọn túi xách xong đứng lên, “Tôi tới ngay.”
Cửa đồn cảnh sát, cô đậu xe xong, đi vào đại sảnh hỏi ý kiến viên cảnh sát, tới được phòng tổng hợp hồ sơ vụ án.
Đợi một lát, người đợi tới lại không phải cảnh sát.
Mà là quân nhân nghiêm túc mặc quân phục, "Cô Vân, tôi là Hình Trinh Binh thuộc hạ của Quân trưởng Quý, kết án của đồn cảnh sát chỉ là nhắm vào Trình Gia Hảo, sau đó sẽ có luật sư của Trình thị theo vào, xem cô là muốn bồi thường riêng hay là kiện lên toà án. Hôm nay tôi phụng lệnh của Quân trưởng Quý, chuyện muốn trình bày với cô chính là phần vụ án công nhân bắt cóc cô."
Vân Khanh siết chặt tay, điều cô muốn nghe chính là phần này.
Là ai sai khiến phía sau? Cô tuyệt đối không tin là công nhân nhận lầm người mà thôi!
“Bây giờ cao thấp nghèo hèn rõ ràng, em trở thành người đàn bà thấp kém, chị vẫn là thiếu phu nhân Lục cao quý, thậm chí chị và Trạm Vũ sẽ ở bên nhau vui vẻ, chị cảnh cáo em, đừng không biết liêm sỉ câu dẫn chồng chị! Bây giờ em ngay cả chỗ dựa vững chắc là nhà họ Cố này cũng không có, giết chết em so với giết chết một con kiến càng dễ.....ah!”
Một cái tát tay lạnh lùng giáng xuống một cách bất ngờ không kịp đề phòng, vừa nhanh vừa nặng!
Vân Khanh trầm tĩnh như thế, bàn tay cũng không để lại sức lực.
Nhìn thấy cái miệng mở mở đóng đóng giống như con muỗi vo ve kia, rốt cuộc cô cũng không chịu đựng nổi.
“Cô dám đánh tôi?” Quý Chỉ Nhã quả thật không thể tin, trở tay muốn đánh lại.
Vân Khanh nhếch miệng cười, “Tôi là người đàn bà thấp kém, tôi vui vẻ tôi liền đánh người, vào đồn cảnh sát không cần thiết không sợ hãi. Chị khẳng định muốn đánh lại? Chị chính là đóa hoa giao tiếp cao quý, người tới người đi như thế, chị không ngại, vậy chị đánh, xong rồi tôi lại đánh lại, đánh qua đánh lại tới trời tối?”
Bàn tay kia dừng lại trước mặt một cách vội vàng, Quý Chỉ Nhã hoảng loạn nhìn xung quanh, đã có người nghe thấy tiếng cãi nhau, liền nhìn qua bên này.
Khăn trùm đầu của cô ta bị cái tát của Vân Khanh rơi xuống đất, kính râm cũng xiêu vẹo, mặc dù hướng cửa Cục Dân Chính lệch qua, vẫn không an toàn.
“Cô, đồ tiện nhân này!” Quý Chỉ Nhã không quan tâm hình tượng, chịu đựng thù hận và đau đớn mắng chửi, “Sao cô lại trở nên vô liêm sỉ như thế?”
“Cuộc sống ép buộc, người đê tiện tôi càng đê tiện hơn, tát chị một bạt tay nữa đi!” Vân Khanh cười khẩy, ánh mắt lạnh lùng, làm ra vẻ lại vung tay qua, Quý Chỉ Nhã thảm hại né tránh, mắng một câu người phụ nữ đanh đá bị điên, không dám làm càn trên đường nữa, cô ta phải giữ hình tượng, xoay người trở vào trong xe Hiromoto, vượt qua xe Vân Khanh lái về phía Cố Trạm Vũ.
Vân Khanh nhặt một viên đá lên đập vào cửa kính xe sau của cô ta, tạo thành một lỗi thủng.
Cô nở nụ cười. Chui trở về ghế lái, vặn mạnh nắp chai nước mở ra, uống nước.
Nước chảy xuống bụng, lạnh lẽo đến mức đau đớn.
Đạp chân ga lao ra ngoài, không nhìn đôi cẩu nam nữ trong kính chiếu hậu.
Xe lái ra một ngã tư, cô lại không biết phải đi đâu, di chứng tự do sao?
Cô mỉm cười, lái đến ven đường xuống xe, dạ dày đau đớn khi uống nước lạnh, cô tìm được một quán cháo nóng, miệng nhạt nhẽo uống vài hớp, di động vang lên.
Vân Khanh quay đầu, lập tức xem xét.
Lại là một số điện thoại cố định.
Đôi mắt cô hơi tối lại, lau miệng rồi bắt máy, “Xin chào.”
“Đây là đồn cảnh sát khu Bắc Nhân, Vân Khanh phải không? Mời cô tới đồn cảnh sát một chuyến, về vụ bắt cóc giao thừa năm trước, chúng tôi đã có kết quả điều tra, cô với tư cách là người bị hại có quyền biết kết quả kết án, yêu cầu bồi thường tương ứng.”
Vân Khanh thu dọn túi xách xong đứng lên, “Tôi tới ngay.”
Cửa đồn cảnh sát, cô đậu xe xong, đi vào đại sảnh hỏi ý kiến viên cảnh sát, tới được phòng tổng hợp hồ sơ vụ án.
Đợi một lát, người đợi tới lại không phải cảnh sát.
Mà là quân nhân nghiêm túc mặc quân phục, "Cô Vân, tôi là Hình Trinh Binh thuộc hạ của Quân trưởng Quý, kết án của đồn cảnh sát chỉ là nhắm vào Trình Gia Hảo, sau đó sẽ có luật sư của Trình thị theo vào, xem cô là muốn bồi thường riêng hay là kiện lên toà án. Hôm nay tôi phụng lệnh của Quân trưởng Quý, chuyện muốn trình bày với cô chính là phần vụ án công nhân bắt cóc cô."
Vân Khanh siết chặt tay, điều cô muốn nghe chính là phần này.
Là ai sai khiến phía sau? Cô tuyệt đối không tin là công nhân nhận lầm người mà thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.