Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 456: Kỳ Kinh Nguyệt Hết Rồi?
Gia Tuấn Mỹ
30/04/2021
Dĩ nhiên Vân Khanh phải mất mát.
Xây dựng tâm lý, vất vả lắm mới chuẩn bị nghênh đón ký ức xong, kết quả lại chỉ tiến vào tầng cạn của thôi miên, hơn nữa rất nhanh liền tỉnh lại.
"Bác sĩ Trương, đây phải chăng có nghĩa là tôi cũng là thuộc kiểu khó thôi miên?"
"Cô tốt hơn anh Lục một chút, là có thể thôi miên, chỉ là vẫn cần không ngừng thử nghiệm, loại trị liệu này càng không vội được. Thế này, tôi viết cho cô một đơn thuốc an thần, uống vào mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, cuối tuần này cô trở lại."
Bác sĩ Trương nói, liền lấy giấy bút viết xuống.
Lục Mặc Trầm cầm lấy đơn thuốc, bảo A Quan đi lấy thuốc.
Anh dẫn Vân Khanh ra ngoài, mặt trời chiều cũng đã lặn sau núi, một tầng mây trôi đẹp đẽ treo ở phía chân trời, phong cảnh rất đẹp.
Vân Khanh không rãnh thưởng thức.
Người đàn ông nâng mặt cô lên, ngón tay thô lạnh, vuốt ve da thịt cô, "Không nhớ ra có lẽ là ý trời, không bằng, em cứ thuận theo ý trời?"
Vân Khanh lắc đầu, "Vậy em vẫn phải qua được."
Anh từ chối cho ý kiến, nhưng đôi mắt sâu xa lại thả lỏng, vỗ mặt cô, nói, "Đừng chọc, em ở bên anh lâu như vậy, không nhìn ra anh đói rồi sao?"
"......" Vân Khanh nhìn mặt anh, nhìn xem chỗ nào hiện ra bộ dạng đói bụng.
Sau đó cô cúi đầu nhìn đồng hồ, giật mình hoàn hồn, đã bảy giờ rồi.
Thu lại tâm tư, tạm thời không nghĩ tới chuyện thôi miên nữa, cô nói, "Vậy chúng ta trở về đi."
"Em lái xe."
"Hả?"
"Anh mệt rồi."
"...." Mẹ nó tác phong quý ông đây? Mới mấy ngày?
Đợi Vân Khanh lên xe, người này lại buông thêm một câu, "Anh gọi điện thoại cho tụi nhỏ, nói buổi tối cùng nhau ăn cơm, cho nên nữ tài xế, em lái nhanh lên một chút, hai vật ở nhà đói lâu quá sẽ gào khóc thảm thiết."
"Sao anh không nói sớm?"
Đỉnh đầu Vân Khanh hiện lên vài vạch đen, vừa nhấn chân ga vừa nói thầm, "Nữ tài xế gì chứ, phân biệt giới tính với em, cũng không sợ nữ tài xế chặt đứt mạng anh."
Anh đều nghe, đôi môi mỏng cong lên một chút.
Vân Khanh liếc nhìn kính chiếu hậu, cảm thấy tâm trạng anh dường như trở nên không tệ?
.....
Trở về Dự Viên, Lục Mặc Trầm vẫn đang mở cửa, Vân Khanh đã nghe thấy tiếng gào khóc và lên án A Thẩm bên trong.
"Tại sao không để con ăn cơm vậy? Ah!"
"Chỉ ăn một đùi gà thôi? Có được không vậy A Thẩm?"
"Nửa cái?"
"Liếm một chút cũng không được hả!!"
Tiếng gào khóc của Mười Ba, khiến Vân Khanh che khoé miệng, buồn cười, "Thật là....rất không có khí phách, liếm một chút cũng nói ra được."
Lục Mặc Trầm nghiêng người qua, "Đây là con trai em, không biết xấu hổ chê cười? Giống ai?"
Vân Khanh chắp tay sau lưng, túi đầy tay, kéo mặt, "Chuyện liên quan gì tới em, cũng không phải giống em, em lại không ngon."
Nói xong còn mang theo ánh mắt nghi ngờ nhìn anh, nhớ ra gì đó, hơi cười nhạo, "Không chắc ai đâu, Mười Ba nói anh lúc nhỏ đái dầm đến sáu tuổi, ha."
Dưới ánh đèn nhìn thấy rất rõ khuôn mặt tuấn tú kia đen lại.
Anh lườm cô, nói một câu, "Có muốn buổi tối anh tiểu vào bên trong em thử xem không."
"Anh...." Vân Khanh không còn lời nào để nói, anh có tiểu cái gì, còn không phải tiểu thứ đó....
Sau một lúc lâu, đành phải nhịn nói một câu, "Anh bản lĩnh!"
Cô nhanh chóng nghiêng người vào nhà, anh siết chặt eo cô từ phía sau.
Cô co rụt lại, mặt có chút đỏ.
Trong phòng nghe thấy tiếng động, các bánh bao vội vàng chạy tới, Vân Khanh đành phải trấn tĩnh lại sắc mặt, cong môi cười, "Được rồi, được rồi, đừng khóc, không phải dì đã về rồi sao, biết các con chờ lâu, A Thẩm, lập tức cho tụi nhỏ ăn cơm."
Xây dựng tâm lý, vất vả lắm mới chuẩn bị nghênh đón ký ức xong, kết quả lại chỉ tiến vào tầng cạn của thôi miên, hơn nữa rất nhanh liền tỉnh lại.
"Bác sĩ Trương, đây phải chăng có nghĩa là tôi cũng là thuộc kiểu khó thôi miên?"
"Cô tốt hơn anh Lục một chút, là có thể thôi miên, chỉ là vẫn cần không ngừng thử nghiệm, loại trị liệu này càng không vội được. Thế này, tôi viết cho cô một đơn thuốc an thần, uống vào mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, cuối tuần này cô trở lại."
Bác sĩ Trương nói, liền lấy giấy bút viết xuống.
Lục Mặc Trầm cầm lấy đơn thuốc, bảo A Quan đi lấy thuốc.
Anh dẫn Vân Khanh ra ngoài, mặt trời chiều cũng đã lặn sau núi, một tầng mây trôi đẹp đẽ treo ở phía chân trời, phong cảnh rất đẹp.
Vân Khanh không rãnh thưởng thức.
Người đàn ông nâng mặt cô lên, ngón tay thô lạnh, vuốt ve da thịt cô, "Không nhớ ra có lẽ là ý trời, không bằng, em cứ thuận theo ý trời?"
Vân Khanh lắc đầu, "Vậy em vẫn phải qua được."
Anh từ chối cho ý kiến, nhưng đôi mắt sâu xa lại thả lỏng, vỗ mặt cô, nói, "Đừng chọc, em ở bên anh lâu như vậy, không nhìn ra anh đói rồi sao?"
"......" Vân Khanh nhìn mặt anh, nhìn xem chỗ nào hiện ra bộ dạng đói bụng.
Sau đó cô cúi đầu nhìn đồng hồ, giật mình hoàn hồn, đã bảy giờ rồi.
Thu lại tâm tư, tạm thời không nghĩ tới chuyện thôi miên nữa, cô nói, "Vậy chúng ta trở về đi."
"Em lái xe."
"Hả?"
"Anh mệt rồi."
"...." Mẹ nó tác phong quý ông đây? Mới mấy ngày?
Đợi Vân Khanh lên xe, người này lại buông thêm một câu, "Anh gọi điện thoại cho tụi nhỏ, nói buổi tối cùng nhau ăn cơm, cho nên nữ tài xế, em lái nhanh lên một chút, hai vật ở nhà đói lâu quá sẽ gào khóc thảm thiết."
"Sao anh không nói sớm?"
Đỉnh đầu Vân Khanh hiện lên vài vạch đen, vừa nhấn chân ga vừa nói thầm, "Nữ tài xế gì chứ, phân biệt giới tính với em, cũng không sợ nữ tài xế chặt đứt mạng anh."
Anh đều nghe, đôi môi mỏng cong lên một chút.
Vân Khanh liếc nhìn kính chiếu hậu, cảm thấy tâm trạng anh dường như trở nên không tệ?
.....
Trở về Dự Viên, Lục Mặc Trầm vẫn đang mở cửa, Vân Khanh đã nghe thấy tiếng gào khóc và lên án A Thẩm bên trong.
"Tại sao không để con ăn cơm vậy? Ah!"
"Chỉ ăn một đùi gà thôi? Có được không vậy A Thẩm?"
"Nửa cái?"
"Liếm một chút cũng không được hả!!"
Tiếng gào khóc của Mười Ba, khiến Vân Khanh che khoé miệng, buồn cười, "Thật là....rất không có khí phách, liếm một chút cũng nói ra được."
Lục Mặc Trầm nghiêng người qua, "Đây là con trai em, không biết xấu hổ chê cười? Giống ai?"
Vân Khanh chắp tay sau lưng, túi đầy tay, kéo mặt, "Chuyện liên quan gì tới em, cũng không phải giống em, em lại không ngon."
Nói xong còn mang theo ánh mắt nghi ngờ nhìn anh, nhớ ra gì đó, hơi cười nhạo, "Không chắc ai đâu, Mười Ba nói anh lúc nhỏ đái dầm đến sáu tuổi, ha."
Dưới ánh đèn nhìn thấy rất rõ khuôn mặt tuấn tú kia đen lại.
Anh lườm cô, nói một câu, "Có muốn buổi tối anh tiểu vào bên trong em thử xem không."
"Anh...." Vân Khanh không còn lời nào để nói, anh có tiểu cái gì, còn không phải tiểu thứ đó....
Sau một lúc lâu, đành phải nhịn nói một câu, "Anh bản lĩnh!"
Cô nhanh chóng nghiêng người vào nhà, anh siết chặt eo cô từ phía sau.
Cô co rụt lại, mặt có chút đỏ.
Trong phòng nghe thấy tiếng động, các bánh bao vội vàng chạy tới, Vân Khanh đành phải trấn tĩnh lại sắc mặt, cong môi cười, "Được rồi, được rồi, đừng khóc, không phải dì đã về rồi sao, biết các con chờ lâu, A Thẩm, lập tức cho tụi nhỏ ăn cơm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.