Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 454: Lả Lơi Đưa Tình Trước Mặt Anh Ấy
Gia Tuấn Mỹ
30/04/2021
Tay vuốt mái tóc dài bên tai của Vân Khanh, dừng một chút, vào chủ đề chính, "Anh hứa giới thiệu cho em gặp mặt chuyên gia tâm lý, hai ngày nay anh lại không có chút tin tức?"
Lục Mặc Trầm hơi híp mắt, "Không cần vội như vậy, mấy ngày nay em cứ điều chỉnh trạng thái trước."
"Anh nói việc đó rất chậm, phải thôi miên từng lần một, trạng thái em có thể, chọn ngày không bằng trúng ngày, buổi chiều hôm nay anh rảnh, dẫn em đi gặp mặt chuyên gia tâm lý kia đi, được không?"
Hai chữ cuối cùng kia của cô, điều chỉnh giọng điệu mềm nhũn.
Khiến anh khó bước xuống, khiến anh khó từ chối nữa.
Quả thực buổi chiều công ty không có việc gì, cô có thể hỏi A Quan.
Trong mắt Lục Mặc Trầm hiện lên một tia cân nhắc, nghĩ sâu xa điều gì đó, cuối cùng gật đầu.
Vân Khanh có chút vui vẻ, "Em ở đâu chờ anh?"
"Ở bất động yên đó." Anh cúp điện thoại.
Lúc hai giờ, xe Lục Mặc Trầm lái tới, anh áo vest thẳng thớm ngồi ở ghế lái, tự mình lái xe.
Vân Khanh bước lên, anh cũng không nói chuyện, mặt nghiêng dưới ánh mặt trời rất u ám và lạnh lẽo, trên đường cứ trầm mặc như vậy.
Xe dừng trước một tòa nhà bệnh viện, bảng hiệu cực lớn, viết: Trung tâm tư vấn và điều trị tâm lý.
Bệnh viện cấp chuyên nghiệp.
Vân Khanh đi tới trước cửa kính, bên trong yên tĩnh, mùi thuốc khử trùng bệnh viện gần giống nhau, cô rất quen thuộc.
Nhưng nhìn những bác sĩ tâm lý bên trong, không biết thế nào, cô rất căng thẳng.
Bàn tay nhỏ mềm nắm chặt, được bàn tay thô to của anh nắm lấy.
Anh nắm tay cô đi tới trước văn phòng toàn kính ở lầu một, "Đã gọi điện hẹn trước, chuyên gia Trương vừa mới đi công tác trở về vào sáng nay, bây giờ ở bên trong."
Vân Khanh ngẩng đầu nhìn anh, nuốt nước miếng, đầu ngón tay lại có chút lạnh, "Lục Mặc Trầm, anh sợ không?"
Ánh mắt anh lạnh lùng, thấu xương, nghiêm túc, sâu xa, còn có một tia u ám sắc bén cô không đọc hiểu tâm trạng.
Tim cô đập nhanh hơn, hãy còn lẩm bẩm nói, "Có thể em một lần liền có thể bị thôi miên, cũng có thể hôm nay em có thể nhớ ra, đây là điều em mong đợi, nhưng không biết tại sao, em lại rất sợ."
Anh nhíu mày, sự kháng cự sợ hãi của cô khiến anh sinh nghi.
"Không đi sao?" Lục Mặc Trầm thuận thế kéo cô lại, nói, "Không phải nhất định phải nhớ ra, em bây giờ cũng rất tốt."
Vân Khanh trầm tư, xây dựng tâm lý, loại bỏ sự sợ hãi phát ra từ trong sâu thẳm, cô vẫn là lắc đầu, "Em không có quá khứ, em bây giờ tốt thế nào? Thứ không biết rõ là nhất định muốn biết rõ, em xây dựng xong rồi, chúng ta vào đi!"
Cô cười.
Lục Mặc Trầm lại không có bất kỳ biểu cảm gì, mày kiếm nhíu lại.
Cuối cùng anh dẫn cô bước vào, đi qua phòng tư vấn liền tới một căn phòng yên tĩnh ở phía sau, toàn màu trắng, giống phòng làm việc, không có khác thường gì.
Có bàn ghế làm việc, tủ sách, còn có ghế dựa bằng da màu đen trông rất thoải mái.
Vân Khanh bước vào, bên trong có một cánh cửa mở ra, một bác sĩ trung niên, tướng mạo hiền lành, mặc áo blouse trắng bước ra.
Đối phương mỉm cười, "Anh Lục đã chào hỏi trước rồi, vị tiểu thư này, tình huống của cô tôi có chút hiểu, trạng thái hôm nay của cô thế nào? Trưa ăn bao nhiêu cơm, ăn món gì, xin nói rõ một cách đầy đủ."
Điều này có thể sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng?
Mặc dù Vân Khanh là tư vấn khoa nam, cũng làm phụ đạo tâm lý, nhưng so ra, vẫn là có sự khác biệt quá lớn đối với huyền thuật thôi miên này.
Cô trả lời từng câu một.
Bác sĩ Trương cho cô làm chuẩn bị thả lỏng, sau đó bảo cô nằm lên chiếc ghế rộng và thoải mái kia.
Khoảnh khắc đó, Vân Khanh vẫn là căng thẳng.
Lục Mặc Trầm hơi híp mắt, "Không cần vội như vậy, mấy ngày nay em cứ điều chỉnh trạng thái trước."
"Anh nói việc đó rất chậm, phải thôi miên từng lần một, trạng thái em có thể, chọn ngày không bằng trúng ngày, buổi chiều hôm nay anh rảnh, dẫn em đi gặp mặt chuyên gia tâm lý kia đi, được không?"
Hai chữ cuối cùng kia của cô, điều chỉnh giọng điệu mềm nhũn.
Khiến anh khó bước xuống, khiến anh khó từ chối nữa.
Quả thực buổi chiều công ty không có việc gì, cô có thể hỏi A Quan.
Trong mắt Lục Mặc Trầm hiện lên một tia cân nhắc, nghĩ sâu xa điều gì đó, cuối cùng gật đầu.
Vân Khanh có chút vui vẻ, "Em ở đâu chờ anh?"
"Ở bất động yên đó." Anh cúp điện thoại.
Lúc hai giờ, xe Lục Mặc Trầm lái tới, anh áo vest thẳng thớm ngồi ở ghế lái, tự mình lái xe.
Vân Khanh bước lên, anh cũng không nói chuyện, mặt nghiêng dưới ánh mặt trời rất u ám và lạnh lẽo, trên đường cứ trầm mặc như vậy.
Xe dừng trước một tòa nhà bệnh viện, bảng hiệu cực lớn, viết: Trung tâm tư vấn và điều trị tâm lý.
Bệnh viện cấp chuyên nghiệp.
Vân Khanh đi tới trước cửa kính, bên trong yên tĩnh, mùi thuốc khử trùng bệnh viện gần giống nhau, cô rất quen thuộc.
Nhưng nhìn những bác sĩ tâm lý bên trong, không biết thế nào, cô rất căng thẳng.
Bàn tay nhỏ mềm nắm chặt, được bàn tay thô to của anh nắm lấy.
Anh nắm tay cô đi tới trước văn phòng toàn kính ở lầu một, "Đã gọi điện hẹn trước, chuyên gia Trương vừa mới đi công tác trở về vào sáng nay, bây giờ ở bên trong."
Vân Khanh ngẩng đầu nhìn anh, nuốt nước miếng, đầu ngón tay lại có chút lạnh, "Lục Mặc Trầm, anh sợ không?"
Ánh mắt anh lạnh lùng, thấu xương, nghiêm túc, sâu xa, còn có một tia u ám sắc bén cô không đọc hiểu tâm trạng.
Tim cô đập nhanh hơn, hãy còn lẩm bẩm nói, "Có thể em một lần liền có thể bị thôi miên, cũng có thể hôm nay em có thể nhớ ra, đây là điều em mong đợi, nhưng không biết tại sao, em lại rất sợ."
Anh nhíu mày, sự kháng cự sợ hãi của cô khiến anh sinh nghi.
"Không đi sao?" Lục Mặc Trầm thuận thế kéo cô lại, nói, "Không phải nhất định phải nhớ ra, em bây giờ cũng rất tốt."
Vân Khanh trầm tư, xây dựng tâm lý, loại bỏ sự sợ hãi phát ra từ trong sâu thẳm, cô vẫn là lắc đầu, "Em không có quá khứ, em bây giờ tốt thế nào? Thứ không biết rõ là nhất định muốn biết rõ, em xây dựng xong rồi, chúng ta vào đi!"
Cô cười.
Lục Mặc Trầm lại không có bất kỳ biểu cảm gì, mày kiếm nhíu lại.
Cuối cùng anh dẫn cô bước vào, đi qua phòng tư vấn liền tới một căn phòng yên tĩnh ở phía sau, toàn màu trắng, giống phòng làm việc, không có khác thường gì.
Có bàn ghế làm việc, tủ sách, còn có ghế dựa bằng da màu đen trông rất thoải mái.
Vân Khanh bước vào, bên trong có một cánh cửa mở ra, một bác sĩ trung niên, tướng mạo hiền lành, mặc áo blouse trắng bước ra.
Đối phương mỉm cười, "Anh Lục đã chào hỏi trước rồi, vị tiểu thư này, tình huống của cô tôi có chút hiểu, trạng thái hôm nay của cô thế nào? Trưa ăn bao nhiêu cơm, ăn món gì, xin nói rõ một cách đầy đủ."
Điều này có thể sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng?
Mặc dù Vân Khanh là tư vấn khoa nam, cũng làm phụ đạo tâm lý, nhưng so ra, vẫn là có sự khác biệt quá lớn đối với huyền thuật thôi miên này.
Cô trả lời từng câu một.
Bác sĩ Trương cho cô làm chuẩn bị thả lỏng, sau đó bảo cô nằm lên chiếc ghế rộng và thoải mái kia.
Khoảnh khắc đó, Vân Khanh vẫn là căng thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.