Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 445: Làm Sao Em Có Thể Sinh Con Với Anh Được?
Gia Tuấn Mỹ
30/04/2021
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng để mình bình tĩnh lại, tất cả những suy nghĩ quấn quýt này càng làm cô thêm hoang mang.
Cô bình ổn hơi thở, từ từ nhìn anh: “Nhưng tại sao em lại có thể có con với anh? Trong đầu em không hề có một chút ấn tượng nào. Sáu năm trước em vẫn còn đi học, em và Cố Trạm Vũ đã có hôn ước, lúc đó em rất yêu anh ta, làm sao em có thể phản bội anh ta mà nhào vào lòng anh được? Em cảm thấy đó không phải là tính cách của mình, nếu như em phản bội anh ta thì chính bản thân em cũng không thể nào tha thứ cho mình. Thế nên Lục Mặc Trầm, anh có thể nói rõ cho em biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Em thực sự rất hoảng sợ…”
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lục Mặc Trầm cũng không biết, mơ hồ có một dự cảm xấu.
Đôi mắt sâu thẳm của anh che giấu mọi cảm xúc, anh nắm lấy đôi bàn tay gầy guộc của cô, tiếp thêm sức mạnh và trấn an cô: “Nếu như anh nói anh cũng không biết, anh cũng không có kí ức, anh vẫn đang cố gắng điều tra thì em có tin không?”
Vân Khanh ngạc nhiên, anh cũng không biết?
Vậy thì rốt cuộc sáu năm trước đã trải qua chuyện quỷ quái nào? Tại sao cả hai người đều không có kí ức? Chắc chắn đã có người động tay động chân âm thầm xử lý.
Lục Mặc Trầm lạnh lùng: “Chuyện này chắc chắn liên quan đến Bạch Vũ Linh và Quý Chỉ Nhã. Còn một chuyện nữa… Mấy hôm nay anh bận rộn như vậy là vì anh đã đến viện điều trị tâm lý thực hiện thôi miên chiều sâu, xem có phải anh bị phong tỏa kí ức không.”
Trong lòng Vân Khanh thắt lại: “Kết quả thế nào? Anh cũng bị phong tỏa kí ức? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao em lại có con với anh? Tại sao lại đến mức em phản bội Cố Trạm Vũ?”
Hàng loạt các câu hỏi, cô kích động, đau đớn, gấp gáp muốn biết sự thật, ánh mắt Lục Mặc Trầm trở nên phức tạp.
Anh đứng lên, đưa lưng về phía cô, giọng nói nghiêm trọng: “Không có.”
“Cái gì?” Vân Khanh cũng đứng lên.
Ánh mắt Lục Mặc Trầm rơi vào khoảng không, anh nhíu chặt lông mày: “Ý chí anh cứng rắn mạnh mẽ, tinh thần tập trung, rất khó bị thôi miên. Anh bị thôi miên mấy lần nhưng chỉ có một lần tiến nhập được vào trạng thái thôi miên, nhưng chuyên gia nói ông ta dẫn dắt mấy vấn đề, anh đều không trả lời được. Về cơ bản có thể xác nhận anh không bị thôi miên phong tỏa kí ức.
Trong lần hành động năm đó, Thiên Dạ sử dụng thuật thôi miên với anh mới dẫn đến nhiệm vụ thất bại, thất bại thảm hại.
Lục Mặc Trầm đã suy nghĩ rất nhiều, cũng cảm thấy Thiên Dạ không có gan thôi miên anh lần nữa.
Như vậy…
Vân Khanh trợn tròn mắt, chỉ vào chính mình: “Nếu nói như vậy thì người bị thôi miên thay đổi kí ức là em chứ không phải anh. Nhưng nếu như vậy thì anh không bị thôi miên, tại sao anh lại không nhớ được đoạn kí ức lúc đó? Anh không cảm thấy khó tin sao?”
Lục Mặc Trầm híp mắt, trong lòng rùng mình một cái, căng thẳng không nói.
Đây là điều khiến anh nghĩ mãi không thông, trong lòng cảm thấy được đây là một chuyện vô cùng đáng sợ và khó hiểu.
Trời đã tối, hai người rời khỏi bệnh viện. Nhìn bầu trời mờ mịt và ánh đèn đường, mọi thứ trong đầu Vân Khanh giống như bị o ép lại.
Cô cảm thấy trời tối rồi, Thập Tam rất sợ tối.
Bỗng nhiên trong lòng cô nảy ra một nỗi sợ hãi chưa từng thấy, Lục Mặc Trầm quay đầu nhẹ nhàng nói với cô: “Cho dù mọi chuyện thế nào đi nữa thì em cũng không đến gặp con sao?”
Đi.
Cô nghe đến con thì hai mắt đỏ lên, bật khóc.
Cô bình ổn hơi thở, từ từ nhìn anh: “Nhưng tại sao em lại có thể có con với anh? Trong đầu em không hề có một chút ấn tượng nào. Sáu năm trước em vẫn còn đi học, em và Cố Trạm Vũ đã có hôn ước, lúc đó em rất yêu anh ta, làm sao em có thể phản bội anh ta mà nhào vào lòng anh được? Em cảm thấy đó không phải là tính cách của mình, nếu như em phản bội anh ta thì chính bản thân em cũng không thể nào tha thứ cho mình. Thế nên Lục Mặc Trầm, anh có thể nói rõ cho em biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Em thực sự rất hoảng sợ…”
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lục Mặc Trầm cũng không biết, mơ hồ có một dự cảm xấu.
Đôi mắt sâu thẳm của anh che giấu mọi cảm xúc, anh nắm lấy đôi bàn tay gầy guộc của cô, tiếp thêm sức mạnh và trấn an cô: “Nếu như anh nói anh cũng không biết, anh cũng không có kí ức, anh vẫn đang cố gắng điều tra thì em có tin không?”
Vân Khanh ngạc nhiên, anh cũng không biết?
Vậy thì rốt cuộc sáu năm trước đã trải qua chuyện quỷ quái nào? Tại sao cả hai người đều không có kí ức? Chắc chắn đã có người động tay động chân âm thầm xử lý.
Lục Mặc Trầm lạnh lùng: “Chuyện này chắc chắn liên quan đến Bạch Vũ Linh và Quý Chỉ Nhã. Còn một chuyện nữa… Mấy hôm nay anh bận rộn như vậy là vì anh đã đến viện điều trị tâm lý thực hiện thôi miên chiều sâu, xem có phải anh bị phong tỏa kí ức không.”
Trong lòng Vân Khanh thắt lại: “Kết quả thế nào? Anh cũng bị phong tỏa kí ức? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao em lại có con với anh? Tại sao lại đến mức em phản bội Cố Trạm Vũ?”
Hàng loạt các câu hỏi, cô kích động, đau đớn, gấp gáp muốn biết sự thật, ánh mắt Lục Mặc Trầm trở nên phức tạp.
Anh đứng lên, đưa lưng về phía cô, giọng nói nghiêm trọng: “Không có.”
“Cái gì?” Vân Khanh cũng đứng lên.
Ánh mắt Lục Mặc Trầm rơi vào khoảng không, anh nhíu chặt lông mày: “Ý chí anh cứng rắn mạnh mẽ, tinh thần tập trung, rất khó bị thôi miên. Anh bị thôi miên mấy lần nhưng chỉ có một lần tiến nhập được vào trạng thái thôi miên, nhưng chuyên gia nói ông ta dẫn dắt mấy vấn đề, anh đều không trả lời được. Về cơ bản có thể xác nhận anh không bị thôi miên phong tỏa kí ức.
Trong lần hành động năm đó, Thiên Dạ sử dụng thuật thôi miên với anh mới dẫn đến nhiệm vụ thất bại, thất bại thảm hại.
Lục Mặc Trầm đã suy nghĩ rất nhiều, cũng cảm thấy Thiên Dạ không có gan thôi miên anh lần nữa.
Như vậy…
Vân Khanh trợn tròn mắt, chỉ vào chính mình: “Nếu nói như vậy thì người bị thôi miên thay đổi kí ức là em chứ không phải anh. Nhưng nếu như vậy thì anh không bị thôi miên, tại sao anh lại không nhớ được đoạn kí ức lúc đó? Anh không cảm thấy khó tin sao?”
Lục Mặc Trầm híp mắt, trong lòng rùng mình một cái, căng thẳng không nói.
Đây là điều khiến anh nghĩ mãi không thông, trong lòng cảm thấy được đây là một chuyện vô cùng đáng sợ và khó hiểu.
Trời đã tối, hai người rời khỏi bệnh viện. Nhìn bầu trời mờ mịt và ánh đèn đường, mọi thứ trong đầu Vân Khanh giống như bị o ép lại.
Cô cảm thấy trời tối rồi, Thập Tam rất sợ tối.
Bỗng nhiên trong lòng cô nảy ra một nỗi sợ hãi chưa từng thấy, Lục Mặc Trầm quay đầu nhẹ nhàng nói với cô: “Cho dù mọi chuyện thế nào đi nữa thì em cũng không đến gặp con sao?”
Đi.
Cô nghe đến con thì hai mắt đỏ lên, bật khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.