Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 601: Lục Mặc Trầm Mạnh Mẽ Ôm Chặt Cô Vào Lòng (2)
Gia Tuấn Mỹ
30/04/2021
Vân Khanh thả tay ra đứng đối diện với anh, hai tay khoanh trước ngực, tư thế như muốn bảo vệ chính mình khỏi anh. Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh bằng ánh mắt sắc bén lạnh lùng, đè thấp tiếng nói xuống nói: "Tôi đã có mặt ở câu lạc bộ đêm lúc 8 giờ. Tôi gặp Quý Chỉ Nhã trước khi mọi chuyện xảy ra. Cô ta hiểu lầm rằng tôi đến tìm anh ở đó để hẹn hò riêng. Rõ ràng cô ta đã nói rằng anh đã đến câu lạc bộ đêm. Anh đã khai gian với cảnh sát? Vốn dĩ anh không ở phòng làm việc, lúc đó anh đã ở câu lạc bộ đêm.”
“Anh không ở câu lạc bộ đêm.” Cố Trạm Vũ cũng hạ giọng, đôi mắt đen láy nhìn cô.
“Tôi không tin!” Vân Khanh lạnh lùng lắc đầu: “Trong này chắc chắn có vấn đề gì đó? Quý Chỉ Nhã sẽ không đến câu lạc bộ đêm tìm anh khi mà cô ta không có tin tức chính xác. Có phải anh đã ở câu lạc bộ đêm với Giang Thành Vũ đúng không. Cố Trạm Vũ, sự việc đã đến nước này thì tôi cũng không biết phải nói gì với anh nữa. Nhưng Gia Ngọc, cô ấy thực sự chưa bao giờ có ý định hại bất kỳ ai cả. Cho dù anh và cô ấy không quen thuộc, đã năm năm trôi qua nhưng chắc chắn anh vẫn còn chút ấn tượng cơ bản về cô ấy đúng không.”
Khi Vân Khanh nói câu này, cổ họng của cô thắt lại. Dường như mọi âm thanh bị mắc kẹt lại trong cổ họng, cô nghẹn ngào khóc lên, ngước mắt nhìn anh, giọng nói của cô mềm giọng khẩn cầu: “Gia Ngọc nhất định không cố ý làm tổn thương Quý Chỉ Nhã. Cô ấy chỉ muốn cứu Quý Chỉ Nhã thôi. Vấn đề là cô ấy không hề biết rằng Quý Chỉ Nhã bị hen suyễn và bệnh tim nhiều bệnh như vậy, cô ấy đã thiếu suy nghĩ mà đưa ra phương án sơ cứu sai lầm. Cố Trạm Vũ coi như tôi cầu xin anh, xin anh hãy giúp tôi. Trong sự việc lần này, anh nhất định phải giúp chúng tôi. Bây giờ anh là người thân cận với Quý Chỉ Nhã nhất, anh...”
Cố Trạm Vũ chăm chú nhìn cô, nhìn thấy sự yếu ớt hiện lên trên khuôn mặt cô, dù là cô cố ý biểu hiện ra như vậy cho anh xem, hay là thật sự như vậy cũng không có vấn đề gì cả.
Tất cả mọi thứ của cô đều khiến anh không thể rời mắt.
Anh mím đôi môi mỏng lạnh lùng, khuôn mặt khôi ngô trẻ trung trở nên lãnh đạm, anh nhíu mày nói: “Anh biết ý của em là gì rồi, em muốn bảo vệ Tô Gia Ngọc đúng không. Nhưng mà Khanh Khanh, em vẫn chưa suy nghĩ vấn đề một cách kỹ càng chưa. Quý Chỉ Nhã mang thai con của anh. Bây giờ đứa trẻ đã bị mất rồi. Quý Chỉ Nhã là vị hôn thê của anh. Hiện tại, tính mạng của cô ấy đang gặp nguy hiểm. Em còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra giữa Tô Gia Ngọc và Quý Chỉ Nhã. Em đến cầu xin anh như thế này, có lẽ không thích hợp lắm đâu. Hơn nữa, anh vẫn còn một chuyện chưa nói với cảnh sát.”
“Cái gì?” trong lòng Vân Khanh phát lạnh, trực giác nói cho cô biết điều anh sắp nói không phải chuyện tốt lành gì.
Cố Trạm Vũ liếc mắt nhìn sang viên cảnh sát cách đó không xa, rồi lấy điện thoại di động mở WeChat ra. Giao diện màn hình hiển thị cuộc hội thoại với Quý Chỉ Nhã xuất hiện ở trên cùng.
Cố Trạm Vũ nhấp vào tin nhắn âm thanh cuối cùng của Quý Chỉ Nhã gửi cho anh, rồi áp điện thoại đến gần tai Vân Khanh cho cô nghe. Giọng nói của Quý Chỉ Nhã phát ra: ‘Trạm Vũ ... a ... Trạm Vũ anh mau đến cứu em với, Tô Gia Ngọc sẽ giết chết em mất. Cô ta đã giết con của chúng ta rồi, anh mau đến đây đi…a… cổ của tôi! Tô Gia Ngọc, cô sẽ gặp phải quả báo! ... Trạm Vũ, mau đến ... còn có Vân Khanh, họ là cùng một ...’
Sau khi Vân Khanh nghe xong, mỗi tế bào trên người cô đều đang phát run, cả người cô như bị đông cứng lại.
Nếu tin nhắn này được giao cho cảnh sát, thì nó sẽ là bằng chứng trực tiếp nhất chỉ ra Gia Ngọc đã cố ý giết người!
Đồng tử của cô thu nhỏ lại, cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt bình tĩnh tự nhiên của Cố Trạm Vũ. Sau đó dùng cả hai tay nắm chặt lấy mu bàn tay đang cầm điện thoại của anh nói: “Cố Trạm Vũ, anh xóa tin nhắn này đi, làm ơn, hãy xóa nó đi!”
Cố Trạm Vũ nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng, dùng ngón tay thon dài của mình hất bàn tay cô ra, rồi định lùi về phía sau.
Vân Khanh đuổi tới, níu lấy áo sơ mi của anh, nhẹ giọng nghẹn ngào nói: “Làm ơn đi mà, coi như em cầu xin anh có được không...”
“Vân Khanh!” Đúng lúc này phía sau lưng cô có một giọng nam nghiêm nghị lạnh lùng vang lên, như từ phương xa truyền tới nhưng lại không hề bị trở ngại mà tiến vào màng nhĩ của nàng.
Thời khắc này, Vân Khanh như mất hết sức lực, nước mắt trượt xuống gò mò, cô định nghiêng người quay đầu nhìn lại.
Đúng lúc này, người đứng cạnh cô giống như một cơn gió lớn quét tới, cô chỉ kịp thấy một bóng đen cao lớn nhanh chóng mạnh mẽ bao phủ lên trước mặt cô. Khuôn mặt của Lục Mặc Trầm chìm xuống, nhìn chằm chằm tư thế hiện tại của hai người, cả người Vân Khanh như vùi sâu vào trong vòng tay của Cố Trạm Vũ. Anh duỗi tay ra, thô bạo kéo cô ra khỏi người của Cô Trạm Vũ, rồi bước tới gần và ôm chặt cô vào trong lòng mình, ngăn cách hai người họ ra xa. Còn bàn tay đang níu lấy ngực Cố Trạm Vũ của cô cũng bị anh lạnh lùng giật ra, nắm vào trong lòng bàn tay mình!
Vân Khanh cảm thấy tay mình sắp bị anh nắm vỡ rồi.
“Anh không ở câu lạc bộ đêm.” Cố Trạm Vũ cũng hạ giọng, đôi mắt đen láy nhìn cô.
“Tôi không tin!” Vân Khanh lạnh lùng lắc đầu: “Trong này chắc chắn có vấn đề gì đó? Quý Chỉ Nhã sẽ không đến câu lạc bộ đêm tìm anh khi mà cô ta không có tin tức chính xác. Có phải anh đã ở câu lạc bộ đêm với Giang Thành Vũ đúng không. Cố Trạm Vũ, sự việc đã đến nước này thì tôi cũng không biết phải nói gì với anh nữa. Nhưng Gia Ngọc, cô ấy thực sự chưa bao giờ có ý định hại bất kỳ ai cả. Cho dù anh và cô ấy không quen thuộc, đã năm năm trôi qua nhưng chắc chắn anh vẫn còn chút ấn tượng cơ bản về cô ấy đúng không.”
Khi Vân Khanh nói câu này, cổ họng của cô thắt lại. Dường như mọi âm thanh bị mắc kẹt lại trong cổ họng, cô nghẹn ngào khóc lên, ngước mắt nhìn anh, giọng nói của cô mềm giọng khẩn cầu: “Gia Ngọc nhất định không cố ý làm tổn thương Quý Chỉ Nhã. Cô ấy chỉ muốn cứu Quý Chỉ Nhã thôi. Vấn đề là cô ấy không hề biết rằng Quý Chỉ Nhã bị hen suyễn và bệnh tim nhiều bệnh như vậy, cô ấy đã thiếu suy nghĩ mà đưa ra phương án sơ cứu sai lầm. Cố Trạm Vũ coi như tôi cầu xin anh, xin anh hãy giúp tôi. Trong sự việc lần này, anh nhất định phải giúp chúng tôi. Bây giờ anh là người thân cận với Quý Chỉ Nhã nhất, anh...”
Cố Trạm Vũ chăm chú nhìn cô, nhìn thấy sự yếu ớt hiện lên trên khuôn mặt cô, dù là cô cố ý biểu hiện ra như vậy cho anh xem, hay là thật sự như vậy cũng không có vấn đề gì cả.
Tất cả mọi thứ của cô đều khiến anh không thể rời mắt.
Anh mím đôi môi mỏng lạnh lùng, khuôn mặt khôi ngô trẻ trung trở nên lãnh đạm, anh nhíu mày nói: “Anh biết ý của em là gì rồi, em muốn bảo vệ Tô Gia Ngọc đúng không. Nhưng mà Khanh Khanh, em vẫn chưa suy nghĩ vấn đề một cách kỹ càng chưa. Quý Chỉ Nhã mang thai con của anh. Bây giờ đứa trẻ đã bị mất rồi. Quý Chỉ Nhã là vị hôn thê của anh. Hiện tại, tính mạng của cô ấy đang gặp nguy hiểm. Em còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra giữa Tô Gia Ngọc và Quý Chỉ Nhã. Em đến cầu xin anh như thế này, có lẽ không thích hợp lắm đâu. Hơn nữa, anh vẫn còn một chuyện chưa nói với cảnh sát.”
“Cái gì?” trong lòng Vân Khanh phát lạnh, trực giác nói cho cô biết điều anh sắp nói không phải chuyện tốt lành gì.
Cố Trạm Vũ liếc mắt nhìn sang viên cảnh sát cách đó không xa, rồi lấy điện thoại di động mở WeChat ra. Giao diện màn hình hiển thị cuộc hội thoại với Quý Chỉ Nhã xuất hiện ở trên cùng.
Cố Trạm Vũ nhấp vào tin nhắn âm thanh cuối cùng của Quý Chỉ Nhã gửi cho anh, rồi áp điện thoại đến gần tai Vân Khanh cho cô nghe. Giọng nói của Quý Chỉ Nhã phát ra: ‘Trạm Vũ ... a ... Trạm Vũ anh mau đến cứu em với, Tô Gia Ngọc sẽ giết chết em mất. Cô ta đã giết con của chúng ta rồi, anh mau đến đây đi…a… cổ của tôi! Tô Gia Ngọc, cô sẽ gặp phải quả báo! ... Trạm Vũ, mau đến ... còn có Vân Khanh, họ là cùng một ...’
Sau khi Vân Khanh nghe xong, mỗi tế bào trên người cô đều đang phát run, cả người cô như bị đông cứng lại.
Nếu tin nhắn này được giao cho cảnh sát, thì nó sẽ là bằng chứng trực tiếp nhất chỉ ra Gia Ngọc đã cố ý giết người!
Đồng tử của cô thu nhỏ lại, cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt bình tĩnh tự nhiên của Cố Trạm Vũ. Sau đó dùng cả hai tay nắm chặt lấy mu bàn tay đang cầm điện thoại của anh nói: “Cố Trạm Vũ, anh xóa tin nhắn này đi, làm ơn, hãy xóa nó đi!”
Cố Trạm Vũ nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng, dùng ngón tay thon dài của mình hất bàn tay cô ra, rồi định lùi về phía sau.
Vân Khanh đuổi tới, níu lấy áo sơ mi của anh, nhẹ giọng nghẹn ngào nói: “Làm ơn đi mà, coi như em cầu xin anh có được không...”
“Vân Khanh!” Đúng lúc này phía sau lưng cô có một giọng nam nghiêm nghị lạnh lùng vang lên, như từ phương xa truyền tới nhưng lại không hề bị trở ngại mà tiến vào màng nhĩ của nàng.
Thời khắc này, Vân Khanh như mất hết sức lực, nước mắt trượt xuống gò mò, cô định nghiêng người quay đầu nhìn lại.
Đúng lúc này, người đứng cạnh cô giống như một cơn gió lớn quét tới, cô chỉ kịp thấy một bóng đen cao lớn nhanh chóng mạnh mẽ bao phủ lên trước mặt cô. Khuôn mặt của Lục Mặc Trầm chìm xuống, nhìn chằm chằm tư thế hiện tại của hai người, cả người Vân Khanh như vùi sâu vào trong vòng tay của Cố Trạm Vũ. Anh duỗi tay ra, thô bạo kéo cô ra khỏi người của Cô Trạm Vũ, rồi bước tới gần và ôm chặt cô vào trong lòng mình, ngăn cách hai người họ ra xa. Còn bàn tay đang níu lấy ngực Cố Trạm Vũ của cô cũng bị anh lạnh lùng giật ra, nắm vào trong lòng bàn tay mình!
Vân Khanh cảm thấy tay mình sắp bị anh nắm vỡ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.