Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 433: Mặc Trầm, Là Cô Ta, Thiên Dạ
Gia Tuấn Mỹ
30/04/2021
Vân Thừa Thư hơi ngừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn con gái, một lát sau thì gật đầu, không phản đối cũng không nói gì.
Dì Mi thì rất mừng rõ, nhân lúc Vân Khanh vào phòng bếp dọn dẹp, bà thì thầm: “Xác định quan hệ là tốt rồi. Vân tiên sinh, ông cũng đừng lo lắng những chuyện khác nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.”
Vân Thừa Thư khẽ thở dài một tiếng: “Tôi biết con bé thích tiểu tử kia. Thuyền đến đầu cầu, ai mà biết thẳng hay không? Bây giờ chỉ hi vọng tiểu tử họ Lục chân thành, đừng làm con bé phải chịu tổn thương nữa.”
“Tôi cảm thấy Lục thiếu theo đuổi Khanh Khanh.”
“Bà không hiểu được đâu, trước đây bọn nó…” Vân Thừa Thư muốn nói lại thôi.
…
Buổi tối Vân Khanh không dám chạy trốn, ngoan ngoãn ngủ lại đây.
Cô có một phòng nhỏ, Vân Dật thì không có.
Tuy rằng trong lòng hơi buồn bực, tại sao cha cô và dì Mi đến giờ vẫn chưa ngủ chung một phòng chứ? Chẳng lẽ đến tận lúc chỉ còn hai đống xương tàn cũng không định nói rõ ràng cho nhau à?
Dì Mi nhất định là thích cha cô, nhìn ánh mắt dì là biết.
Phải tìm cơ hội để hỏi dì Mi, bà và cha cô rốt cuộc có…
Nhưng Vân Khanh suy nghĩ cả một buổi tối vẫn không có can đảm hỏi, đành phải trốn trong phòng nói chuyện phiếm với hai đứa trẻ.
Chính thức nói về chuyện Quý Chỉ Nhã.
Thập Tam rất bình tĩnh: “Con biết, mấy hôm trước mẹ đến biệt thự Tây Uyển thu dọn đồ đạc, à không, không phải mẹ chúng con.”
Thập Tứ nhẹ nhàng lên tiếng: “Đừng nói như vậy, Cát Cát, em vẫn hơi buồn.”
Vân Khanh vội vàng an ủi: “Thập Tứ ngoan, các con nhất định sẽ tìm thấy mẹ ruột, các con đừng buồn.”
“Đúng vậy, lúc cha nói cô ấy không phải mẹ chúng con thì con cũng không ngạc nhiên. Trước đây mỗi lần cô ấy đối xử tệ bạc với chúng con thì chúng con luôn luôn có ý nghĩ này. Em gái, mẹ ruột của chúng ta nhất định sẽ rất dịu dàng, rất rất rất yêu mến chúng ta, nhất định không làm trò trước mặt cha rồi sau lưng lại giả mù sa mưa với chúng ta.”
Vân Khanh mỉm cười, cậu nhóc mập đúng là rất cởi mở.
“Lão Lục không ở đây, dì không ở đây là lão Lục cũng không thèm chăm sóc chúng con. Tiểu Vân Vân, đến nhà chúng con làm bánh trứng đi!” Thập tứ năn nỉ.
“Không được rồi, cha của dì cũng hung dữ lắm.” Vân Khanh cười.
Nói chuyện đến tận hơn tám giờ thì hai đứa nhỏ mới buông tha cô.
Vân Khanh ra ngoài, sau đó vào phòng tắm lau người. Mới kiểm tra phụ khoa xong không được tắm, cô đến phòng bếp rót nước uống thuốc.
Lúc quay lại phòng đã là chín giờ.
Nhìn điện thoại, không có cuộc gọi nhỡ nào của Lục Mặc Trầm, Wechat cũng không.
Là một người đàn ông được thăng chức làm bạn trai được hai ngày rồi mà chẳng hiểu chuyện gì cả.
Vân Khanh bĩu môi, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
…
Trong thư phòng của biệt thự Tây Uyển.
Đêm khuya thanh vắng, Lục Mặc Trầm ngồi sau bàn làm việc, đợi hai tiếng đồng hồ.
A Quan mã hóa xong hệ thống liên lạc, quay ra thấy lão đại như một bức tượng điêu khắc thì giật mình sợ hãi.
Hơn mười giờ, tín hiệu thu phát video cuối cùng cũng vang lên.
A Quan lập tức nhận lấy, ở video bên kia, Quý Tư Thần đang cởi trần, mặc một chiếc quần rằn ri, lau vết máu trên cổ.
Ánh mắt Lục Mặc Trầm lạnh đi: “An toàn chứ?”
“Ừ.” Quý Tư Thần hít lạnh một hơi, nhổ thanh sắt cắm dưới tay ra: “Con mẹ nó chứ, đang rút lui thì đụng phải cái này, cảnh sát New York đúng là không được tích sự gì.”
Lục Mặc Trầm phả ra một làn khói.
Yên lặng vài giây, Quý Tư Thần vừa băng bó vết thương vừa gọi anh: “Lão nhị.”
Lục Mặc Trầm nhìn chằm chằm vào biểu cảm trên gương mặt Quý Tư Thần.
Quý Tư Thần vòng tay nhặt một tấm ảnh lên, giọng nói nặng nề: “Đã xác nhận rồi… Cái kí hiệu trong tay Bạch Vũ Linh kia là của Thiên Dạ, cô ta xuất hiện rồi.”
Dì Mi thì rất mừng rõ, nhân lúc Vân Khanh vào phòng bếp dọn dẹp, bà thì thầm: “Xác định quan hệ là tốt rồi. Vân tiên sinh, ông cũng đừng lo lắng những chuyện khác nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.”
Vân Thừa Thư khẽ thở dài một tiếng: “Tôi biết con bé thích tiểu tử kia. Thuyền đến đầu cầu, ai mà biết thẳng hay không? Bây giờ chỉ hi vọng tiểu tử họ Lục chân thành, đừng làm con bé phải chịu tổn thương nữa.”
“Tôi cảm thấy Lục thiếu theo đuổi Khanh Khanh.”
“Bà không hiểu được đâu, trước đây bọn nó…” Vân Thừa Thư muốn nói lại thôi.
…
Buổi tối Vân Khanh không dám chạy trốn, ngoan ngoãn ngủ lại đây.
Cô có một phòng nhỏ, Vân Dật thì không có.
Tuy rằng trong lòng hơi buồn bực, tại sao cha cô và dì Mi đến giờ vẫn chưa ngủ chung một phòng chứ? Chẳng lẽ đến tận lúc chỉ còn hai đống xương tàn cũng không định nói rõ ràng cho nhau à?
Dì Mi nhất định là thích cha cô, nhìn ánh mắt dì là biết.
Phải tìm cơ hội để hỏi dì Mi, bà và cha cô rốt cuộc có…
Nhưng Vân Khanh suy nghĩ cả một buổi tối vẫn không có can đảm hỏi, đành phải trốn trong phòng nói chuyện phiếm với hai đứa trẻ.
Chính thức nói về chuyện Quý Chỉ Nhã.
Thập Tam rất bình tĩnh: “Con biết, mấy hôm trước mẹ đến biệt thự Tây Uyển thu dọn đồ đạc, à không, không phải mẹ chúng con.”
Thập Tứ nhẹ nhàng lên tiếng: “Đừng nói như vậy, Cát Cát, em vẫn hơi buồn.”
Vân Khanh vội vàng an ủi: “Thập Tứ ngoan, các con nhất định sẽ tìm thấy mẹ ruột, các con đừng buồn.”
“Đúng vậy, lúc cha nói cô ấy không phải mẹ chúng con thì con cũng không ngạc nhiên. Trước đây mỗi lần cô ấy đối xử tệ bạc với chúng con thì chúng con luôn luôn có ý nghĩ này. Em gái, mẹ ruột của chúng ta nhất định sẽ rất dịu dàng, rất rất rất yêu mến chúng ta, nhất định không làm trò trước mặt cha rồi sau lưng lại giả mù sa mưa với chúng ta.”
Vân Khanh mỉm cười, cậu nhóc mập đúng là rất cởi mở.
“Lão Lục không ở đây, dì không ở đây là lão Lục cũng không thèm chăm sóc chúng con. Tiểu Vân Vân, đến nhà chúng con làm bánh trứng đi!” Thập tứ năn nỉ.
“Không được rồi, cha của dì cũng hung dữ lắm.” Vân Khanh cười.
Nói chuyện đến tận hơn tám giờ thì hai đứa nhỏ mới buông tha cô.
Vân Khanh ra ngoài, sau đó vào phòng tắm lau người. Mới kiểm tra phụ khoa xong không được tắm, cô đến phòng bếp rót nước uống thuốc.
Lúc quay lại phòng đã là chín giờ.
Nhìn điện thoại, không có cuộc gọi nhỡ nào của Lục Mặc Trầm, Wechat cũng không.
Là một người đàn ông được thăng chức làm bạn trai được hai ngày rồi mà chẳng hiểu chuyện gì cả.
Vân Khanh bĩu môi, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
…
Trong thư phòng của biệt thự Tây Uyển.
Đêm khuya thanh vắng, Lục Mặc Trầm ngồi sau bàn làm việc, đợi hai tiếng đồng hồ.
A Quan mã hóa xong hệ thống liên lạc, quay ra thấy lão đại như một bức tượng điêu khắc thì giật mình sợ hãi.
Hơn mười giờ, tín hiệu thu phát video cuối cùng cũng vang lên.
A Quan lập tức nhận lấy, ở video bên kia, Quý Tư Thần đang cởi trần, mặc một chiếc quần rằn ri, lau vết máu trên cổ.
Ánh mắt Lục Mặc Trầm lạnh đi: “An toàn chứ?”
“Ừ.” Quý Tư Thần hít lạnh một hơi, nhổ thanh sắt cắm dưới tay ra: “Con mẹ nó chứ, đang rút lui thì đụng phải cái này, cảnh sát New York đúng là không được tích sự gì.”
Lục Mặc Trầm phả ra một làn khói.
Yên lặng vài giây, Quý Tư Thần vừa băng bó vết thương vừa gọi anh: “Lão nhị.”
Lục Mặc Trầm nhìn chằm chằm vào biểu cảm trên gương mặt Quý Tư Thần.
Quý Tư Thần vòng tay nhặt một tấm ảnh lên, giọng nói nặng nề: “Đã xác nhận rồi… Cái kí hiệu trong tay Bạch Vũ Linh kia là của Thiên Dạ, cô ta xuất hiện rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.