Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 584: Nếu Em Đến Nhà Tôi, Tôi Có Thể Buông Tha Cho Em. Đàn Ông Đều Là Thú Vật!
Gia Tuấn Mỹ
30/04/2021
Cô không biết Giang Thành Vũ có buông tha cho cô không, cô vẫn cần phải đi hỏi.
Chưa đợi cô đi tìm quản lý, má Tang đã gọi điện đến.
Giọng điệu đối với cô trở nên tốt hơn mấy lần, "Tô Tô à! Vừa rồi thuộc hạ của Giang tổng đến tìm tôi, biểu hiện của cô ở hộp đêm rất tốt đúng không? Phục vụ Giang tổng không tồi. Tên thuộc hạ này chỉ đích danh tối nay muốn tối nay cô xuất hiện, cô hiểu ý không? Giang tổng có ý như vậy, nhưng còn chưa nói rõ ràng, chuyện này là do cấp dưới suy đoán, tóm lại hắn sẽ bao cô với giá 10 vạn! Chia cho tôi 50%, cô còn 5 vạn, cô đã có con rồi , giá này thật là lãi. Ông chủ lớn của bọn họ muốn vui vẻ, anh ta không nói rõ là làm gì, tức là nếu cô thông minh sẽ không có chuyện gì, cô hiểu không? Hãy nhanh chóng suy nghĩ và cho tôi câu trả lời sau năm phút!"
Tô Gia Ngọc còn chưa nói tiếng nào, bên kia đã cúp máy, đầu óc cô vô cùng căng thẳng.
Chuyện này làm sao có thể? Giang Thành Vũ dường như rất tức giận đứng dậy đi ra ngoài, không phải như vậy sao!
Nhưng ... Tô Gia Ngọc lại nghĩ đến mục đích của Khanh Khanh, nếu có thể tiếp cận với anh ta hơn nữa, thì sự sỉ nhục mà cô phải chịu đêm nay không phải là vô ích ...
“Gia Ngọc” Giọng Vân Khanh từ trong góc truyền ra.
Tô Gia Ngọc sửng sốt, sau đó xoay người.
Cuối cùng Vân Thanh cũng tìm thấy cô, lon ton chạy tới, nhìn lên nhìn xuống với hơi thở dồn dập.
Tô Gia Ngọc nhanh chóng dùng tóc mái che đi đôi mắt còn ửng đỏ.
Nhưng Vân Thanh vẫn nhìn thấy, cảm thấy rất có lỗi, nắm lấy tay cô, " Có phải trong họp đêm xảy ra chuyện không? Tớ không thể đột nhập, tớ không biết cậu đã làm gì trong đó, không được, Gia Ngọc, hai tiếng này giày vò mình chết mất, càng nghĩ lại càng thấy vớ vẩn, mĩnh đáng ra không lên cho cậu vào trong, chúng ta dừng lại đi…”
“Tại sao cậu lại rút lui?” Tô Gia Ngọc miễn cưỡng cười, “Tớ bình thường bán rượu cũng hay phải chịu ủy khuất, cậu cũng biết các kiểu khách hàng này mà, muốn họ trả tiền thì họ phải được lợi dụng một chút, không gặp phải Giang Thành Vũ, tớ vẫn sẽ phải chịu ủy khuất thôi. Huống hồ, vừa rồi mình đã để lại ấn tượng cho anh ta, Khanh Khanh, nhìn xem, cơ hội tới rồi, Giang Thành Vũ bao tớ xuất hiện, chính là tối nay...”
“Không được.” Vân Khanh lạnh lùng nói, “ Cậu điên rồi sao, tớ đã nói rồi, cậu là quan trọng nhất!”
“Không phải xuất hiện như vậy, má Tang không nói rõ bắt buộc phải làm gì, giá 10 vạn, cậu thử nghĩ xem, tớ có thể đến nhà anh ta, buổi tối nhiều thời gian như vậy, tớ muốn tìm vật gì không phải dễ dàng hơn sao, cơ hội này không thể để mất, phải từng bước từng bước tiếp cận, gián đoạn không tốt. Hơn nữa, nếu hôm nay tớ không đồng ý chính là đắc tội với anh ta, vậy lần sau anh ta còn nhớ tớ là ai không?”
“Cũng không được.” Vân Thanh lắc đầu, không có bất kì khả năng thương lượng nào, vô cùng kiên quyết, “Đây không phải là chuyện đùa, tớ không thể nhẫn tâm điên cuồng như vậy mà đẩy cậu vào hố lửa. Hơn nữa sao cậu không nghĩ tới, cậu đến nhà anh ta, anh ta có thể buông tha cậu sao? Đàn ông đều là lũ thú vật? Vừa rồi trong hộp đêm cậu có phải đã khiến anh ta hưng phấn?"
“…” Tô Gia Ngọc sững người, lúc đó căn bản không nghĩ tới điều đó.
Vừa rồi Vân Khanh nhắc đến, Tô Gia Ngọc mới nhớ ra cô vừa hút quần của anh ta, chính xác là ở bắp đùi, đầu óc cô đúng là chậm chạp.
Trong phút chốc, khuôn mặt cô từ từ đỏ lên, nhưng cô lại cắn chặt môi không thể trả lời Vân Khanh.
Vân Khanh cầm điện thoại di động của cô lên, "Gia Ngọc, cậu hãy ở trước mặt mình gọi điện cho má Sang, từ chối."
Chưa đợi cô đi tìm quản lý, má Tang đã gọi điện đến.
Giọng điệu đối với cô trở nên tốt hơn mấy lần, "Tô Tô à! Vừa rồi thuộc hạ của Giang tổng đến tìm tôi, biểu hiện của cô ở hộp đêm rất tốt đúng không? Phục vụ Giang tổng không tồi. Tên thuộc hạ này chỉ đích danh tối nay muốn tối nay cô xuất hiện, cô hiểu ý không? Giang tổng có ý như vậy, nhưng còn chưa nói rõ ràng, chuyện này là do cấp dưới suy đoán, tóm lại hắn sẽ bao cô với giá 10 vạn! Chia cho tôi 50%, cô còn 5 vạn, cô đã có con rồi , giá này thật là lãi. Ông chủ lớn của bọn họ muốn vui vẻ, anh ta không nói rõ là làm gì, tức là nếu cô thông minh sẽ không có chuyện gì, cô hiểu không? Hãy nhanh chóng suy nghĩ và cho tôi câu trả lời sau năm phút!"
Tô Gia Ngọc còn chưa nói tiếng nào, bên kia đã cúp máy, đầu óc cô vô cùng căng thẳng.
Chuyện này làm sao có thể? Giang Thành Vũ dường như rất tức giận đứng dậy đi ra ngoài, không phải như vậy sao!
Nhưng ... Tô Gia Ngọc lại nghĩ đến mục đích của Khanh Khanh, nếu có thể tiếp cận với anh ta hơn nữa, thì sự sỉ nhục mà cô phải chịu đêm nay không phải là vô ích ...
“Gia Ngọc” Giọng Vân Khanh từ trong góc truyền ra.
Tô Gia Ngọc sửng sốt, sau đó xoay người.
Cuối cùng Vân Thanh cũng tìm thấy cô, lon ton chạy tới, nhìn lên nhìn xuống với hơi thở dồn dập.
Tô Gia Ngọc nhanh chóng dùng tóc mái che đi đôi mắt còn ửng đỏ.
Nhưng Vân Thanh vẫn nhìn thấy, cảm thấy rất có lỗi, nắm lấy tay cô, " Có phải trong họp đêm xảy ra chuyện không? Tớ không thể đột nhập, tớ không biết cậu đã làm gì trong đó, không được, Gia Ngọc, hai tiếng này giày vò mình chết mất, càng nghĩ lại càng thấy vớ vẩn, mĩnh đáng ra không lên cho cậu vào trong, chúng ta dừng lại đi…”
“Tại sao cậu lại rút lui?” Tô Gia Ngọc miễn cưỡng cười, “Tớ bình thường bán rượu cũng hay phải chịu ủy khuất, cậu cũng biết các kiểu khách hàng này mà, muốn họ trả tiền thì họ phải được lợi dụng một chút, không gặp phải Giang Thành Vũ, tớ vẫn sẽ phải chịu ủy khuất thôi. Huống hồ, vừa rồi mình đã để lại ấn tượng cho anh ta, Khanh Khanh, nhìn xem, cơ hội tới rồi, Giang Thành Vũ bao tớ xuất hiện, chính là tối nay...”
“Không được.” Vân Khanh lạnh lùng nói, “ Cậu điên rồi sao, tớ đã nói rồi, cậu là quan trọng nhất!”
“Không phải xuất hiện như vậy, má Tang không nói rõ bắt buộc phải làm gì, giá 10 vạn, cậu thử nghĩ xem, tớ có thể đến nhà anh ta, buổi tối nhiều thời gian như vậy, tớ muốn tìm vật gì không phải dễ dàng hơn sao, cơ hội này không thể để mất, phải từng bước từng bước tiếp cận, gián đoạn không tốt. Hơn nữa, nếu hôm nay tớ không đồng ý chính là đắc tội với anh ta, vậy lần sau anh ta còn nhớ tớ là ai không?”
“Cũng không được.” Vân Thanh lắc đầu, không có bất kì khả năng thương lượng nào, vô cùng kiên quyết, “Đây không phải là chuyện đùa, tớ không thể nhẫn tâm điên cuồng như vậy mà đẩy cậu vào hố lửa. Hơn nữa sao cậu không nghĩ tới, cậu đến nhà anh ta, anh ta có thể buông tha cậu sao? Đàn ông đều là lũ thú vật? Vừa rồi trong hộp đêm cậu có phải đã khiến anh ta hưng phấn?"
“…” Tô Gia Ngọc sững người, lúc đó căn bản không nghĩ tới điều đó.
Vừa rồi Vân Khanh nhắc đến, Tô Gia Ngọc mới nhớ ra cô vừa hút quần của anh ta, chính xác là ở bắp đùi, đầu óc cô đúng là chậm chạp.
Trong phút chốc, khuôn mặt cô từ từ đỏ lên, nhưng cô lại cắn chặt môi không thể trả lời Vân Khanh.
Vân Khanh cầm điện thoại di động của cô lên, "Gia Ngọc, cậu hãy ở trước mặt mình gọi điện cho má Sang, từ chối."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.