Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 43: Tôi Chưa Đồng Ý Để Anh Lục Vào Nhà Tôi

Gia Tuấn Mỹ

29/04/2021

“?” Vân Khanh ngẩn ra.

Người đàn ông lại nhét chiếc váy đen vào trong tay cô: “Nghe không hiểu sao?”

“Say đến múc này, góc độ y học không vững, sợ cô không thể thu dọn bên ngoài thoả đáng. Lần sau không muốn đi theo tôi, há chẳng phải lợi bất cập hại sao? Đem váy ngắn của cô gác sang một bên đi!”

“…...” Vân Khanh lúc này mới hiểu được, không biết mình sẽ dùng biểu cảm gì khi đối mặt với người đàn ông này …... Vì vậy, anh cảm thấy giao dịch lần này không phải là một thỏa thuận tốt?

Cô dùng vải quấn chặt thân trước, ngón tay nắm chặt lại, cảm thấy có một sự nhục nhã và xấu hổ, nhưng không thể không lấy lý do: “Nhưng tôi cởi cũng cởi rồi …... Anh Lục, lần giao dịch này không thể không tính.”

“Tính.” Trong bóng tối, người đàn ông cáu kỉnh khoanh chân, thở dốc nặng nề: “Vậy cô sẽ giúp tôi cứu em trai tôi ra hả?”

“…...” Vân Khanh chần chờ: “Anh Lục, anh có cứu không?”

“Cô còn càm ràm thêm câu nào thì cẩn thận cái miệng nhỏ của mình đó.” -- Anh đột nhiên hạ giọng, giọng dày mang hơi hướng hằn học.

Vân Khanh lập tức hiểu ý của anh, tên khốn kiếp này …...

Cô nhanh chóng ngậm chặt miệng.

Người đàn ông đưa tay vuốt đôi mày rậm: “Xuống xe đi mua thuốc giải rượu cho tôi.”

Ba phút sau –

Vân Khanh bị ném xuống, áo khoác còn chưa cài cúc, gió lạnh thổi qua trên mặt ửng hồng, đầu óc bị gió thổi đến tỉnh táo.

Cô chợt nhận ra mọi thứ vừa rồi thật điên rồ, còn cô thì dũng cảm đến nhường nào.

Vòng tay ôm lấy người, cô lại trừng mắt nhìn vào cửa kính xe đang đóng chặt, sao đột nhiên giận lên như vậy!

Cũng đâu phải cô cho anh uống rượu, để anh góc độ y học không vững gì đâu …...

Cô vẫn đến một khu phố nhỏ để mua một thuốc giải rượu.

Bởi vì anh đồng ý tính, cho nên cô rất chăm chỉ chạy vặt cho anh.

Khi quay trở lại xe, nữ thư ký và tài xế đã ngồi trên xe một cách vi diệu!

Mặc dù họ nhìn không chớp mắt, nhưng Vân Khanh vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ, lo lắng họ ngửi thấy trong xe có không khí mơ hồ gì.

Lục Mặc Trầm uống hai viên thuốc và nuốt khan chúng.

Nữ thư ký ngồi ở ghế trước nhẹ giọng nói: “Cô Vân, mời cô lên xe trở về căn hộ của mình, nhanh chóng thu dọn hành lý.”

“Hả?”

“Anh Lục không nói cho cô biết sao? Anh ấy đến tìm cô để hỏi cô có muốn đi công tác với anh ấy không? Tối nay sẽ lên đường đến thành phố Lâm Nghi. Nhà họ Trịnh có một dự án ở đó ......”

Vân Khanh ngây người, đứng ngồi không yên, trong đầu có tia lửa bắn ra!

Mặc dù cô đã cố hết sức che giấu biểu cảm trên gương mặt, nhưng tảng băng với trường khí nồng đậm bên cạnh vẫn khiến cô cảm thấy không chốn dung thân trong nháy mắt.

Hóa ra buổi tối anh đến đây để đưa cô đi công tác, thành phố Lâm Nghi, dự án nhà họ Trình. Tuy không hiểu chi tiết cụ thể, nhưng anh có ý giúp cô thì phải!

Còn cô đã tự mình lên kế hoạch cho một bộ phim truyền hình lớn, quả thật đừng tự mình đa tình …...

Cô nắm chặt đôi tay nhỏ nhắn trên đầu gối, chỉ cảm thấy trên mặt nóng bừng: “Ồ …... vậy thì tôi lấy quần áo.”

Xe nhanh chóng đi đến lối vào chính của căn hộ.

Vân Khanh mở cửa bước nhanh xuống xe.

Nhưng khi cô bước vào hành lang, có tiếng bước chân phía sau loạng choạng và nặng nề theo sau cô.

Cửa thang máy mở ra, Vân Khanh bước vào. Lục Mặc Trầm cũng bước vào, trong bộ vest và đôi giày da cực kỳ đắt tiền, lập tức biến hai người đàn ông bên trong thành cặn bã.

Anh dựa vào thành thang máy, Vân Thanh cúi đầu ngẩng đầu nhìn anh.

Cô vẫn còn đang đỏ mặt vì xấu hổ thì người đàn ông phía sau nhìn cô, hạ thấp môi.

“…...” Cô nhìn chằm chằm trong gương mấy lần!

Thang máy lên đến tầng phòng cô, cô bước nhanh ra ngoài, mở cửa định đóng lại, hai chân dài của anh áp vào cửa.



Vân Khanh cắn môi cảnh giác nói: “Tôi chưa đồng ý để anh Lục vào nhà tôi.”

Anh đang nhìn cô: “Tôi muốn đi tắm, mượn phòng tắm.””

Phòng tắm nhà tôi ngắn ngắn, anh không thể đứng vừa được.”

Người đàn ông dựa vào cửa với dáng người vừa kiên quyết vừa đẹp trai, đưa ngón tay vào dưới khóa quần: “Chuyện này có là gì? Cô có thể tự mình xem?”

Vân Khanh cau mày, híp mắt lướt qua cẩn thận, sắc mặt cô hơi trắng bệch, cô đang định hỏi chuyện này thì liên quan cái quái gì đến cô. 1 giây tiếp theo, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng …... Anh không cười, trong mắt cũng không có tà khí, cứ như vậy chăm chú nhìn cô, đôi mắt hẹp và dài sáng như mực bị ánh sáng chiếu vào.

Vân Khanh thở hồng hộc, cả người nhất thời nóng ran …... hận không thể đào lỗ chui xuống. Cô đột nhiên xoay người lao vào phòng ngủ, đóng cửa lại!

Một lúc sau, tiếng nước truyền ra từ phòng tắm. Anh đúng là không khách sáo gì sấc.

Vân Khanh hơi bình tĩnh lại rồi mở cửa. Trong phòng khách, nữ thư ký đứng cười với cô: “Bác sĩ Vân, tôi có mang quần áo cho chủ tịch Lục. Đồ của cô đã thu dọn xong chưa?”

Cô giống một tên trộm bị bắt quả tang: “…... Tôi làm ngay đây!”

Quay người vào phòng, cô đi tới đi lui, trong lòng không thể nào bình tĩnh được.

Một chuyến công tác với anh có nghĩa là đi đến một nơi khác, ở trong khách sạn và khó tránh việc ở một mình …...

Lúc nãy trong xe, anh say be bét.

Nhưng trong vài ngày đi công tác, anh lại rất tỉnh táo và mạnh mẽ.

Tuy rằng anh đã đồng ý tính, nhưng ai biết cô có thể yên tâm hay không?

Vân Khanh nghĩ tới đây thì nhấc máy gọi điện thoại ......

8 giờ tối, một nhóm người ra khỏi căn hộ.

Ở cửa lớn, màn đêm im ắng, một giọng nói mê hoặc của một người phụ nữ lướt qua: “Khanh Khanh, tớ tới rồi! Bây giờ cậu đi như vậy hả? Còn chiếc Q7 cao cấp kia thì sao …...?”

Giọng của Hạ Thuỷ Thuỷ đột ngột dừng lại khi nhìn thấy Lục Mặc Trầm. Cô ấy bỗng im bặt.

Sau đó, đôi mắt quyến rũ kia mở to, phóng ra ánh sáng dữ dội như thể một con sói đói nhìn thấy thức ăn lâu ngày khôg thấy!

“Hạ Thuỷ Thuỷ …….” Vân Thanh muốn tát cô bạn mình, chưa thấy qua đàn ông sao?

Một người phụ nữ nào đó đi về phía Lục Mặc Trầm: “Khanh Khanh! Đây ...... không phải là bệnh nhân nam thần mà cậu vẫn luôn khen ngợi không ngừng miệng – Anh Lục đây sao?”

“…...” Cô ấy có cần vậy không?

Luôn khen ngợi ......?

Thật không may, Vân Khanh cho rằng bóng đèn mà cô mời có thể đã làm hỏng mọi chuyện.

Cô ho khan một tiếng: “Anh Lục, đây là cô Hạ, bạn của tôi, tôi vừa gọi điện cho cô ấy vô tình nhắc đến. Cậu ấy nói cũng định đi thăm một người họ hàng ở thành phố B nên muốn tham gia chuyến đi này với tôi cho vui. Tôi nghĩ với chiếc Q7 rộng rãi, thêm một người cũng không phải là không được …...”

Nói xong, cô hơi nhướng mắt lên nhìn thử dáng vẻ của anh.

Chợt đụng phải đôi mắt sâu và sắc của anh.

Dường như chút suy nghĩ trong mắt cô không đủ đối với anh.

Hạ Thuỷ Thuỷ vội vàng đồng ý: “Đúng đúng! Từ lâu tôi đã ngưỡng mộ những người kiệt xuất ở thành phố B. Anh Lục, anh có thể cho tôi đi nhờ xe không?”

Lục Mặc Trầm gật đầu, nhấc đôi chân dài của anh đi: “Cô Hạ, không cần khách sáo. Có rất nhiều người đi cùng cô.”

Nửa câu cuối cùng rõ ràng là dành cho một số người nào đó nghe.

Vân Khanh lúng túng kéo tóc, giả vờ như không hiểu.

“Chà, Vân Tiểu Khanh, cậu đúng là không biết phúc, sao không nói sớm anh Lục có nhan sắc như thế này.” Hạ Thuỷ Thuỷ hai mắt mờ màng: “Ôi trời, đẹp trai đến nỗi bụng tớ cũng thấy ấm áp!”

“Cái bụng nhỏ của cậu thấy ấm áp ……” Vân Khanh xoa trán cảnh cáo: “Thu nước miếng của cậu đi, Hạ Hoàng Bạo, mấy ngày nữa cậu phải giả bộ điềm đạm cho tớ!”

“Tớ biết rồi biết rồi.”

Cô bạn này thật là trong sắc khinh bạn. Cô ấy tự nhiên ngồi bên cạnh Lục Mặc Trầm, Vân Khanh thuận nước đẩy thuyền và ngồi bên cửa sổ.

2 giờ sau, họ đến thành phố B và ở trong một khách sạn.

Khách sạn là một khách sạn kinh doanh 5 sao. Vân Thanh và Hạ Thuỷ Thuỷ ở cùng một phòng. 2 người phụ nữ ngủ vào buổi tối, người đàn ông cũng không có lý do gì để gõ cửa giữa đêm.



Mặc dù cũng có thể do cô suy nghĩ nhiều …...

Nhưng đề phòng, việc kéo theo bóng đèn thì chắc là không sai …...

Ngày hôm sau, Vân Khanh dậy rất sớm, định cản Lục Mặc Trầm để hỏi anh chuyện anh nói tối hôm qua, dự án của nhà họ Trình là sao?

Nhưng người đàn ông này còn dậy sớm hơn cô.

Thư ký Tống cũng không có mặt, chắc là họ đang bận làm việc cùng nhau.

Cô có phải đợi không?

Nhưng trước mắt thì vẫn còn một ngày.

Vân Khanh lo lắng không yên, đi qua đi lại, hy vọng có thể gặp được Lục Mặc Trầm.

Địa điểm của chuyến công tác không phải ở thành phố B, mà là gần ngoại thành.

Cách khách sạn một đoạn là một căn cứ quân sự lớn. Một số nơi đóng quân đang được xây dựng và sắp hoàn thành.

Cô đoán chắc là Lục Mặc Trầm đi công tác, chẳng lẽ đến dự lễ hoàn thành dự án sao?

Không cần biết anh đến làm gì, cô quan tâm cũng không phải là con người anh …... Đang trên đường đi bộ trở lại, cô nhận được cuộc gọi từ thư ký Tống.

“Cô Vân, chủ tịch Lục ở công trường một ngày, người anh ấy rất bẩn. Khi trở về khách sạn anh ấy cần tắm. Bây giờ cô có thể giúp anh Lục mua một bộ đồ lót được không?”

“......” Vân Khanh cầm điện thoại không biết trả lời như thế nào, có thể từ chối không?

Cô không phải là gì của anh, làm sao có thể nhờ cô mua đồ lót? Và người đàn ông này, rõ ràng biết là đi công tác mà không đem theo quần áo là thói quen gì đây?!

Tuy cô không thể từ chối, cô muốn người khác trước.

“Được thôi, tôi đi ngay.”

Cạnh khách sạn có một siêu thị lớn, Vân Khanh gọi Hạ Thuỷ Thuỷ ra ngoài.

Đi thang máy lên tầng hai, quầy bán đồ dành cho nam ở ngay cửa.

Vân Khanh hỏi nhân viên bán áo sơ mi.

“Chào cô, cô cần mua kích thước nào ạ?”

Vân Khanh cau mày, Lục Mặc Trầm tầm 1m87, chân dài eo thon, dáng người tiêu chuẩn, trong đầu cô chỉ có thể so sánh anh với Cố Trạm Vũ.

Anh có thể cao hơn Cố Trạm Vũ 2cm, dáng người …... Cô cũng không rõ.

Lúc trước từng mua size L cho Cố Trạm Vũ.

Nhân viên lấy chiếc màu trắng size L, cô ta chỉ đường: “Đồ lót ở đằng kia ạ.”

Vân Khanh bước tới, tìm chiếc áo lót trước rồi lấy 2 chiếc.

Hạ Thuỷ Thuỷ đi thẳng đến quầy đồ lót nam: “Ngưỡng mộ cậu, tớ muốn mua cho nam thần của tớ cũng chẳng có cơ hội. Nhưng đồ ở đây xấu quá ……. Chiếc này không tệ nè.”

Vân Thanh vội vàng liếc nhìn, không dám nhìn thêm: “Vậy lấy cái kia đi.”

“Ừm! Màu đen phù hợp với anh Lục. Phác hoạ đường cong của mông anh ấy cực chuẩn. Cùng size L có vừa không?”

Vân Khanh đứng bên cạnh, trong lòng than thở, làm sao cô biết có vừa hay không? Cô không có kinh nghiệm mua mấy thứ này cả.

Nhưng …... đường nét chợt lóe lên trong đầu cô …... Vân Khanh hơi đỏ mặt, không biết có nên nói hay không?

Nếu mua về mà nhỏ, cô sẽ phải quay lại để đổi.

Để đỡ rắc rối, cô thì thầm: “Cậu lấy siz XXL đi.”

“Ôi trời! Chủ tịch Lục lớn như vậy sao? Không phải 20? 20 cũng dài như vậy. Để tớ xem, XL là vừa rồi. Cậu nói anh ta thô bằng cánh tay à …...” Hạ Thủy Thuỷ vừa tìm, vừa đo độ dài ngắn, nó có vẻ đắc chí.

Có rất nhiều phụ nữ và cô gái đang mua sắm xung quanh …... còn có bạn trai cùng nhau xem quần.

Vân Khanh đỏ mặt chạy tới che lại cho cô ấy: “Cậu nhỏ tiếng thôi pháo nhi! Cậu nói tớ gì mà thô thô, nó vốn dĩ là ……”

Cổ họng mềm nhũn không nói nên lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook