Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 414: Tôi Không Cần Tên Tra Nam Này Nữa
Gia Tuấn Mỹ
30/04/2021
Sắc mặt Đoạn Vũ lúc đỏ lúc trắng, cô ta hoàn toàn không thể đối đầu với Vân Khanh, nhưng mà trong lòng vẫn không cam lòng, hai mắt đỏ hoe: "Bác sĩ vân, tại sao cô lại cứ muốn bắt nạt tôi như thế? Cô làm nhục tôi trước mặt bao nhiêu người như vậy! Tôi không làm gì cả, tôi chỉ không kìm nén được sự ngưỡng mộ trong lòng, tôi chỉ muốn cho Lục tổng biết cảm xúc của tôi. Tại sao cô lại khinh người quá đáng, chà đạp tôi như thế?"
Vân Khanh nghịch chiếc cà vạt trong tay, giống như đang chơi đùa. Cô kéo người đàn ông chết tiệt kia lại, giọng nói đều đều: "Tôi cho cô chút mặt mũi, dù sao tôi cũng từng là cấp trên của cô, tôi nói nhỏ cho cô biết, Đoạn Vũ, đừng tự đề cao bản thân mình quá, trèo cao thì ngã đau. Thực ra cô tỏ tình bây giờ là không sáng suốt chút nào, cô quá hiếu thắng, chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt, còn cho là mình có thể vượt lên. Cô chưa từng đọc truyện về công nương Diana sao? Bà ấy ẩn nhẫn mấy chục năm, cô mới chịu đựng có ba tháng, quá gấp gáp. Cô cũng nói với người bạn của cô một tiếng, đừng khiêu khích tôi nữa, tôi không để ý đâu. Còn nữa, gã tra nam này tôi không cần."
Vân Khanh nói xong thì ngẩng đầu nhìn anh.
Lúc này mới phát hiện anh không biết từ bao giờ đã nhìn cô chăm chú.
Anh thậm chí còn không hề ngượng ngùng khi bị hắt rượu và cưỡng hôn. Ánh mắt thâm thúy kia ẩn hiện ý cười.
Nhưng mà sau khi nghe cô nói xong câu cuối cùng thì khẽ híp mắt lại.
Lục Mặc Trầm liếm môi, vươn tay về phía cô.
Vân Khanh nhét hộp cơm vào tay anh, nhìn chằm chằm anh: "Cơn chia tay, tôi làm, ăn đi."
Nói xong thì xoay người rời đi.
Thẩm Thanh Dự, Thẩm Thanh Diệp và Tần Luật hoàn toàn không nhúc nhích được.
Lục Mặc Trầm cúi đầu nhìn hộp cơm trong tay, mới mua, nặng trình trịch.
Anh khẽ liếm môi, chậm rãi bật cười, nhanh chóng đuổi theo.
Đoạn Vũ muốn kéo tay anh nhưng lại bị anh tránh đi, "A Quan."
A Quan lập tức tiến đến.
"Giải quyết nốt hậu quả."
"Vâng."
Vân Khanh chạy đi, hai mắt như sương mù dày đặc, không nhìn rõ phương hướng.
Sau khi chạy ra ngoài, cô thấy một hành lang mờ mịt, phía sau có tiếng bước chân theo sát.
Cô bỏ giày cao gót ra, tăng tốc về phía trước, chạy gần như là điên cuồng, giống như có một sức mạnh trong cơ thể điều khiển.
Người kia chân dài hơn cô, đi một bước bằng cô chạy hai bước, lúc cô đến hoa viên thì anh vươn tay bắt được.
Cô a một tiếng, như con thú bị thương gặp địch, vùng vẫy loạn xạ. Lục Mặc Trầm vòng tay ôm chặt lấy eo cô, cô vừa đánh vừa đấm và anh vẫn vững vàng như núi thái sơn ập xuống.
Hai người lăn mấy vòng trong bụi cỏ, chiếc váy dài của cô ôm lấy chân anh, âu phục dính đầy cỏ.
"Yên lặng một chút, con báo nhỏ, suỵt..." Lục Mặc Trầm ôm chặt lấy cô, cánh tay vòng qua sau lưng cô vì sợ cô bị thương. Một tiếng cười trầm thấp từ trên đỉnh đầu cô truyền xuống, anh vây cô vào trong lòng, ánh mắt như nước hồ nhu hòa, sau đó lại cười rộ lên, ghé vào cổ cô: "Lặp lại lần nữa, bảo bối, lặp lại lần nữa, anh là người đàn ông của ai?"
Vân Khanh nghịch chiếc cà vạt trong tay, giống như đang chơi đùa. Cô kéo người đàn ông chết tiệt kia lại, giọng nói đều đều: "Tôi cho cô chút mặt mũi, dù sao tôi cũng từng là cấp trên của cô, tôi nói nhỏ cho cô biết, Đoạn Vũ, đừng tự đề cao bản thân mình quá, trèo cao thì ngã đau. Thực ra cô tỏ tình bây giờ là không sáng suốt chút nào, cô quá hiếu thắng, chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt, còn cho là mình có thể vượt lên. Cô chưa từng đọc truyện về công nương Diana sao? Bà ấy ẩn nhẫn mấy chục năm, cô mới chịu đựng có ba tháng, quá gấp gáp. Cô cũng nói với người bạn của cô một tiếng, đừng khiêu khích tôi nữa, tôi không để ý đâu. Còn nữa, gã tra nam này tôi không cần."
Vân Khanh nói xong thì ngẩng đầu nhìn anh.
Lúc này mới phát hiện anh không biết từ bao giờ đã nhìn cô chăm chú.
Anh thậm chí còn không hề ngượng ngùng khi bị hắt rượu và cưỡng hôn. Ánh mắt thâm thúy kia ẩn hiện ý cười.
Nhưng mà sau khi nghe cô nói xong câu cuối cùng thì khẽ híp mắt lại.
Lục Mặc Trầm liếm môi, vươn tay về phía cô.
Vân Khanh nhét hộp cơm vào tay anh, nhìn chằm chằm anh: "Cơn chia tay, tôi làm, ăn đi."
Nói xong thì xoay người rời đi.
Thẩm Thanh Dự, Thẩm Thanh Diệp và Tần Luật hoàn toàn không nhúc nhích được.
Lục Mặc Trầm cúi đầu nhìn hộp cơm trong tay, mới mua, nặng trình trịch.
Anh khẽ liếm môi, chậm rãi bật cười, nhanh chóng đuổi theo.
Đoạn Vũ muốn kéo tay anh nhưng lại bị anh tránh đi, "A Quan."
A Quan lập tức tiến đến.
"Giải quyết nốt hậu quả."
"Vâng."
Vân Khanh chạy đi, hai mắt như sương mù dày đặc, không nhìn rõ phương hướng.
Sau khi chạy ra ngoài, cô thấy một hành lang mờ mịt, phía sau có tiếng bước chân theo sát.
Cô bỏ giày cao gót ra, tăng tốc về phía trước, chạy gần như là điên cuồng, giống như có một sức mạnh trong cơ thể điều khiển.
Người kia chân dài hơn cô, đi một bước bằng cô chạy hai bước, lúc cô đến hoa viên thì anh vươn tay bắt được.
Cô a một tiếng, như con thú bị thương gặp địch, vùng vẫy loạn xạ. Lục Mặc Trầm vòng tay ôm chặt lấy eo cô, cô vừa đánh vừa đấm và anh vẫn vững vàng như núi thái sơn ập xuống.
Hai người lăn mấy vòng trong bụi cỏ, chiếc váy dài của cô ôm lấy chân anh, âu phục dính đầy cỏ.
"Yên lặng một chút, con báo nhỏ, suỵt..." Lục Mặc Trầm ôm chặt lấy cô, cánh tay vòng qua sau lưng cô vì sợ cô bị thương. Một tiếng cười trầm thấp từ trên đỉnh đầu cô truyền xuống, anh vây cô vào trong lòng, ánh mắt như nước hồ nhu hòa, sau đó lại cười rộ lên, ghé vào cổ cô: "Lặp lại lần nữa, bảo bối, lặp lại lần nữa, anh là người đàn ông của ai?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.