Chương 119
Vô Ưu 95
19/01/2024
Thật ra không cần đáp án nữa nhưng lúc này Lê Nhất Ninh lại muốn kiêu ngạo thêm một chút.
Phụ nữ đều thích nghe lời ngon tiếng ngọt mà.
Càng huống chi cô và Hoắc Thâm bây giờ
cũng xem như là phát triển tương đối nhanh.
Người khác cho rằng họ là đôi vợ chồng kết hồn hơn một năm rồi, nhưng Lê Nhất Ninh rất rõ, cồ không phải là Lê Nhất Ninh của nguyên bản cũng chưa từng tìm hiểu và có quan hệ gì với Hoắc Thâm.
Ban đầu sự hiểu biết của cô về Hoắc Thâm đều tới từ quyến tiểu thuyết đó.
Bây giờ cồ trở thành đương sự fôi, tuy càng
lúc càng hiểu anh nhiều hơn nhưng trên thực tế không dám xác định anh có đúng như những gì bản thân hiểu hay không.
Chí ít ngay tại lúc này, cô khồng dám khẳng định trăm phần trăm đáp án cô dự đoán giống với đáp án của Hoắc Thâm.
Cô đỏ mặt, ngước mắt lên nhìn người trước mặt.
Tay của Hoắc Thâm hãy còn giam trên người cô, cứ giữ tư thế một đứng một ngồi mà đối mắt nhìn nhau. Cô ngẩng đầu lên lập tức chạm phải đôi mắt giống như đốm lửa vậy.
Người Lê Nhất Ninh cứng đờ, lời muốn hỏi bổng chốc hỏi không ra nữa.
Cô mím môi đột nhiên há miệng cắn lên cằm
của Hoắc Thâm.
Hoắc Thâm bị đau nhíu mày một cái nhưng không ngăn cản động tác của cô.
Lê Nhất Ninh cố ý dùng răng ma sát cằm của anh một cái, nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhúm của anh mới buông ra lấm bẩm một câu: “Em không biết.”
Hoắc Thâm nhìn vẻ mặt của cô lúc này ngược lại không muốn tính toán với cồ. Anh híp mắt mỉm cười, giơ tay xoa vành tai nóng bỏng của cô, thấp giọng hỏi: “Thật sự không biết?”
Trong phòng được ánh mặt trời bao phủ, không gian yên ắng duy chỉ có giọng nói trầm thấp của người đàn ồng vang ở bên tai, Lê Nhất Ninh chẳng ừ hử gì cả, cơ thể cô hơi run một cái luôn cảm thấy Hoắc Thâm đang cố ý.
Cô cắn mồi không lên tiếng.
Bồng Hoắc Thâm giơ tay nắm cằm của cồ, ép cồ buông cánh môi đang cắn ra.
Anh cúi đầu, dịu dàng phủ xuống một nụ hôn.
Lông mi Lê Nhất Ninh hơi run rẩy.
Cô duỗi tay ra chủ động Ồm cổ anh, đáp lại nụ hồn của anh.
ở lần thứ hai sắp nghẹt thở thì có tiếng chuông điện thoạt đánh gãy hai người.
Lê Nhất Ninh đẩy vai Hoắc Thâm, đưa ra lời kháng nghị: “Điện thoại.”
Vẻ khó chịu trên mặt Hoắc Thâm rất sâu, đối với
cuộc điện thoại quấy nhiễu chuyện tốt của vợ chồng hai người tâm tình của anh rất chi là không tốt.
Nhưng Lê Nhất Ninh kiên trì muốn nghe, anh đương nhiên không còn cách nào khác.
Lê Nhất Ninh móc điện thoại ra nhìn một cái, là Tiếu Ngọc gọi tới.
Cô đẩy Hoắc Thâm ra, nhẹ nhàng ho hai tiếng: “Alo, Tiểu Ngọc làm sao vậy?”
Bên truyền tới giọng nói cẩn thận dè dặt của Tiểu Ngọc: “Chị Ninh Ninh, thầy Hoắc đi chưa ạ?”
Lê Nhất Ninh: ” ”
Cô nhìn người đàn ông đã xoay người đi vào phòng tắm, nhếch khóe môi còn ẩm ướt một cái: “Có chuyện gì không?”
Tiểu Ngọc thở phào một hơi: “Vừa rồi em không làm chị mất mặt chứ, đây là lần đầu tiên em gặp thầy Hoắc ở ngoài đời nên có hơi căng thẳng.”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh phì cười: “Không có.”
Cô an ủi Tiểu Ngọc, dịu giọng nói: “Không sao đâu, em ngủ trưa một chút đi.”
“Dạ được ạ, buổi chiều còn tới tổ làm phim khồng ạ?”
Lê Nhất Ninh vừa muốn nói đi nhưng nhớ tới người đàn ông nào đó còn ở trong phòng, cô bèn sửa miệng: “Đến lúc đó rồi hãy hay, buối chiều chị xin cho em nghỉ phép, em đi tìm bạn bè trước kia của em đi chơi cũng không sao, chị muốn đi dạo một mình.”
“Nhưng chị Tống nói ”
Phụ nữ đều thích nghe lời ngon tiếng ngọt mà.
Càng huống chi cô và Hoắc Thâm bây giờ
cũng xem như là phát triển tương đối nhanh.
Người khác cho rằng họ là đôi vợ chồng kết hồn hơn một năm rồi, nhưng Lê Nhất Ninh rất rõ, cồ không phải là Lê Nhất Ninh của nguyên bản cũng chưa từng tìm hiểu và có quan hệ gì với Hoắc Thâm.
Ban đầu sự hiểu biết của cô về Hoắc Thâm đều tới từ quyến tiểu thuyết đó.
Bây giờ cồ trở thành đương sự fôi, tuy càng
lúc càng hiểu anh nhiều hơn nhưng trên thực tế không dám xác định anh có đúng như những gì bản thân hiểu hay không.
Chí ít ngay tại lúc này, cô khồng dám khẳng định trăm phần trăm đáp án cô dự đoán giống với đáp án của Hoắc Thâm.
Cô đỏ mặt, ngước mắt lên nhìn người trước mặt.
Tay của Hoắc Thâm hãy còn giam trên người cô, cứ giữ tư thế một đứng một ngồi mà đối mắt nhìn nhau. Cô ngẩng đầu lên lập tức chạm phải đôi mắt giống như đốm lửa vậy.
Người Lê Nhất Ninh cứng đờ, lời muốn hỏi bổng chốc hỏi không ra nữa.
Cô mím môi đột nhiên há miệng cắn lên cằm
của Hoắc Thâm.
Hoắc Thâm bị đau nhíu mày một cái nhưng không ngăn cản động tác của cô.
Lê Nhất Ninh cố ý dùng răng ma sát cằm của anh một cái, nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhúm của anh mới buông ra lấm bẩm một câu: “Em không biết.”
Hoắc Thâm nhìn vẻ mặt của cô lúc này ngược lại không muốn tính toán với cồ. Anh híp mắt mỉm cười, giơ tay xoa vành tai nóng bỏng của cô, thấp giọng hỏi: “Thật sự không biết?”
Trong phòng được ánh mặt trời bao phủ, không gian yên ắng duy chỉ có giọng nói trầm thấp của người đàn ồng vang ở bên tai, Lê Nhất Ninh chẳng ừ hử gì cả, cơ thể cô hơi run một cái luôn cảm thấy Hoắc Thâm đang cố ý.
Cô cắn mồi không lên tiếng.
Bồng Hoắc Thâm giơ tay nắm cằm của cồ, ép cồ buông cánh môi đang cắn ra.
Anh cúi đầu, dịu dàng phủ xuống một nụ hôn.
Lông mi Lê Nhất Ninh hơi run rẩy.
Cô duỗi tay ra chủ động Ồm cổ anh, đáp lại nụ hồn của anh.
ở lần thứ hai sắp nghẹt thở thì có tiếng chuông điện thoạt đánh gãy hai người.
Lê Nhất Ninh đẩy vai Hoắc Thâm, đưa ra lời kháng nghị: “Điện thoại.”
Vẻ khó chịu trên mặt Hoắc Thâm rất sâu, đối với
cuộc điện thoại quấy nhiễu chuyện tốt của vợ chồng hai người tâm tình của anh rất chi là không tốt.
Nhưng Lê Nhất Ninh kiên trì muốn nghe, anh đương nhiên không còn cách nào khác.
Lê Nhất Ninh móc điện thoại ra nhìn một cái, là Tiếu Ngọc gọi tới.
Cô đẩy Hoắc Thâm ra, nhẹ nhàng ho hai tiếng: “Alo, Tiểu Ngọc làm sao vậy?”
Bên truyền tới giọng nói cẩn thận dè dặt của Tiểu Ngọc: “Chị Ninh Ninh, thầy Hoắc đi chưa ạ?”
Lê Nhất Ninh: ” ”
Cô nhìn người đàn ông đã xoay người đi vào phòng tắm, nhếch khóe môi còn ẩm ướt một cái: “Có chuyện gì không?”
Tiểu Ngọc thở phào một hơi: “Vừa rồi em không làm chị mất mặt chứ, đây là lần đầu tiên em gặp thầy Hoắc ở ngoài đời nên có hơi căng thẳng.”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh phì cười: “Không có.”
Cô an ủi Tiểu Ngọc, dịu giọng nói: “Không sao đâu, em ngủ trưa một chút đi.”
“Dạ được ạ, buổi chiều còn tới tổ làm phim khồng ạ?”
Lê Nhất Ninh vừa muốn nói đi nhưng nhớ tới người đàn ông nào đó còn ở trong phòng, cô bèn sửa miệng: “Đến lúc đó rồi hãy hay, buối chiều chị xin cho em nghỉ phép, em đi tìm bạn bè trước kia của em đi chơi cũng không sao, chị muốn đi dạo một mình.”
“Nhưng chị Tống nói ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.