Chương 29
Vô Ưu 95
19/01/2024
Anh quay phim: “Đúng vậy, làm sao thế?”
Lê Nhất Ninh 'a' một tiếng: “Vậy tôi có thể nói chuyện với mọi người không?”
Anh quay phim giật mình, bất ngờ nhìn cô: “Cô sợ phải không?”
“Một chút.” Lê Nhất Ninh nghe thấy tiếng gió rít qua, cô run rẩy: “Anh không sợ sao, tiếng gió này cảm thấy giống như sắp có sói tới vậy.”
Cô nhịn không được lẩm bẩm: “Anh biết không, trước kia tôi từng đọc một quyển tiểu thuyết nói nữ chính nửa đêm ở trên thảo nguyên gặp phải bầy sói, sau đó suýt chút nữa là bị ăn mất”
Anh quay phim: “......”
Lê to gan, cô bổ não quá mức rồi.
Lê Nhất Ninh nói xong, bản thân cũng tự run rẩy theo: “A a a a không được rồi, thầy ơi chúng ta về quán trọ đi.”
Cô nói xong thì định đứng dậy, kết quả chân bị nhữn rồi Lê Nhất Ninh chới với ngã về phía sau, ngay lúc cô cho rằng bản thân sắp ngã xuống đất thì có một đôi tay chắc khỏe vươn ra đỡ lấy.
Trong cơn hoảng hốt, Lê Nhất Ninh hình như ngửi được mùi gỗ mát lạnh.
Mùi hương quen thuộc quá mức, cô vô thức khẽ ngửi một cái.
Kênh trực tuyến còn có người nhưng bởi vì cảnh đêm rất tối rất mờ, nên không ai chú ý tới hành động này của cô.
Nhưng Hoắc Thâm cảm nhận được.
Anh cảm nhận được hơi thở của người phụ nữ trong lòng, hầu kết lăn một cái: “Lê Nhất Ninh”
Lê Nhất Ninh ngẩn người, lập tức tỉnh táo lại.
Cô nhìn Hoắc Thâm mà hoảng hốt không thôi: “Sao anh trở lại rồi?”
Hoắc Thâm nhìn cô: “Em nói xem.”
Lê Nhất Ninh sờ mũi xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Thể lực của tôi không tốt lắm.”
Hoắc Thâm nặng nề 'ừ một tiếng, ghét bỏ nhìn cô: “Đi thôi.”
“Đi nữa sao?” Hoắc Thâm quay đầu, không lên tiếng.
Lê Nhất Ninh hơi ngại ngùng, yếu ớt nói: “Tôi không muốn lên đó nữa đâu, cứ ngồi ở đây ngắm cảnh không tốt sao.”
Hoắc Thâm hơi ngớ ra, đột nhiên mềm lòng đi.
“Vậy thì ngắm ở đây vậy.”
Lê Nhất Ninh ngạc nhiên nhìn anh.
Hoắc Thâm hỏi một câu: “Bây giờ còn sợ không?”
Lê Nhất Ninh ngừng chốc lát, lắc lắc đầu: “Không sợ nữa.”
Mà lúc này, fan trong kênh trực tuyến đều ngơ ngác với những gì đang diễn ra.
Đợi đã, là bọn họ chưa bắt được trọng điểm nào đó không thể xem nhẹ sao, tại sao quan hệ của Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm...... có thể thân thiết như vậy chứ?!
Cũng không thể nói là thân mật, chỉ là cảm thấy khá thân thuộc không có khoảng cách quá lớn.
[Là tôi nhìn nhầm rồi sao, tại sao quan hệ giữa Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm lại tốt như vậy?]
[Tôi cũng tò mò!! Hoắc Thâm không phải là loại người có thể tùy tiện giơ tay ra giúp đỡ.]
[Thân làm fan lâu năm của Hoắc Thâm...... tôi muốn nói một câu, idol nhà chúng tôi thật sự không thích tiếp xúc quá nhiều với nghệ sĩ nữ, nhưng theo tình hình ngày hôm nay, anh ấy đối xử với Lê Nhất Ninh hình như có phần đặc biệt.] thu hút rồi sao, không thể được! Lê Nhất Ninh trừ xinh đẹp ra cái gì cũng không có mà!]
[Hu hu hu hu hu tổ tiết mục không định nghe ngóng một chút bát quái sau đó nói với chúng tôi saol]
Hai người ngồi cùng nhau, khoảng cách không xa không gần nhưng có sự hòa hợp kỳ lạ.
Tổ đạo diễn của quán trọ bình dân cũng nhìn thấy màn này, bọn họ còn nhìn thấy yêu cầu của khán giả, suy nghĩ chốc lát, đạo diễn nói với anh quay phim: “Có thể trò chuyện với hai người họ.”
Thợ quay phim: “Đã hiểu.”
Hai người ngồi im lặng một lúc, Lê Nhất Ninh bắt đầu chịu không được bầu không khí lúng túng này rồi.
Cô móc điện thoại ra, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh một cái.
Mấy giây sau, điện thoại Hoắc Thâm rung lên, là Lê Nhất Ninh gửi tin nhắn tới.
Lê Nhất Ninh: [Sao anh đột nhiên xuống đây.]
Hoắc Thâm: [Chẳng lẽ để em một mình ở đây?]
Lê Nhất Ninh: [Cũng không phải chưa từng làm.]
Hoắc Thâm dừng lại một lúc, cúi đầu trả lời tin nhắn: [Mẹ nói muốn tôi chăm sóc em nhiều một chút, bà đang xem trực
tiếp.]
Lê Nhất Ninh bĩu môi: [Quả nhiên, tôi biết ngay là mẹ bảo anh tới mà.]
Hoắc Thâm: [Ừm.] Anh không phủ nhận. Nhưng trên thực tế, nếu Hoắc Thâm
không có suy nghĩ muốn tới đây thì không một ai có thể sai khiến được anh cả.
Chốc lát sau, Lê Nhất Ninh tiếp tục: [Anh chạy trở lại như vậy, tôi sắp bị dân mạng mắng rồi.]
Hoắc Thâm nhìn cô một cái: [Không đâu.]
Nhìn thấy màn tương tác này của hai người, fan trong kênh trực tuyến đã không biết nên nói gì nữa rồi.
[Nói thật...... ánh mắt này, tư thế cúi đầu này, nếu nói bọn họ không phải đang cầm điện thoại chat với đối phương, tôi không tin đâu.]
Ôi chúa ơi, sau khi Hoắc Thâm tới đám người bọn họ chẳng lẽ không thêm weixin sao?”
Thêm cái rắm, weixin của Hoắc Thâm là kiểu hợp tác một lần là có thể thêm sao..]
Tôi thật sự muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì giữa hai người bọn họ vậy, sao cảm thấy...... rất không bình thường.]
Tôi có một suy nghĩ rất to gan...... có khi nào Hoắc Thâm và Lê Nhất Ninh đã quen biết từ trước, mấy người nghĩ thử xem, trước kia lúc cô ấy nhận phỏng vấn với ký giả từng mắng Hoắc Thâm một lần, nói thật đấy, những nghệ sĩ bình thường khác dù không hiểu chuyện đi nữa cũng không dám măng Hoắc Thâm như vậy đâu.]
[Bà chị lầu trên...... lời cô nói hơi có lý đấy.]
Giữa lúc mọi người đang sôi nổi thảo luận, Lê Nhất Ninh còn đang muốn hỏi Hoắc Thâm, cái gì gọi là không có đâu.
Cô còn chưa hỏi ra thì anh quay phim ở phía sau đã ho một tiếng: “Thầy Hoắc, Ninh Ninh, đúng lúc cũng không có việc gì, chúng tôi làm một cuộc phỏng vấn hai người nhé?”
Lê Nhất Ninh: “...... A, được thôi, như vậy lát nữa về có thể đi nghỉ ngơi sớm rồi đúng không.”
Anh quay phim: “Đúng vậy.”
Anh ta nhìn hai người: “Cảm thấy Ninh Ninh đã không còn sợ thầy Hoắc như hồi sáng nữa, đây là tại sao vậy?”
Lê Nhất Ninh ngẩn người, quay đầu nhìn Hoắc Thâm một cái: “..... Tôi vốn dĩ không có sợ lắm mà”
Anh quay phim: “Chỉ cảm thấy Ninh Ninh và Thầy Hoắc còn rất thân thiết, đây là tính cách dễ làm thân của cô đúng không?”
Anh ta trêu chọc: “Như chuyện bán thầy Hoắc vào buổi trưa, nếu là người khác thì không dám làm đâu.”
Lê Nhất Ninh nghẹn họng.
Cô nghĩ ngợi chốc lát, có chút không biết nói sao: “Cũng không phải là dễ quen thân, chính là......”
“Chúng tôi quen biết nhau.”
Lời còn chưa nói xong, Hoắc Thâm đã nói tiếp rồi, ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn về phía ống kính, giọng đều đều: “Tôi và cô ấy quen nhau từ trước.”
Tất cả mọi người: “????”
Cái gì??!!
Lê Nhất Ninh 'a' một tiếng: “Vậy tôi có thể nói chuyện với mọi người không?”
Anh quay phim giật mình, bất ngờ nhìn cô: “Cô sợ phải không?”
“Một chút.” Lê Nhất Ninh nghe thấy tiếng gió rít qua, cô run rẩy: “Anh không sợ sao, tiếng gió này cảm thấy giống như sắp có sói tới vậy.”
Cô nhịn không được lẩm bẩm: “Anh biết không, trước kia tôi từng đọc một quyển tiểu thuyết nói nữ chính nửa đêm ở trên thảo nguyên gặp phải bầy sói, sau đó suýt chút nữa là bị ăn mất”
Anh quay phim: “......”
Lê to gan, cô bổ não quá mức rồi.
Lê Nhất Ninh nói xong, bản thân cũng tự run rẩy theo: “A a a a không được rồi, thầy ơi chúng ta về quán trọ đi.”
Cô nói xong thì định đứng dậy, kết quả chân bị nhữn rồi Lê Nhất Ninh chới với ngã về phía sau, ngay lúc cô cho rằng bản thân sắp ngã xuống đất thì có một đôi tay chắc khỏe vươn ra đỡ lấy.
Trong cơn hoảng hốt, Lê Nhất Ninh hình như ngửi được mùi gỗ mát lạnh.
Mùi hương quen thuộc quá mức, cô vô thức khẽ ngửi một cái.
Kênh trực tuyến còn có người nhưng bởi vì cảnh đêm rất tối rất mờ, nên không ai chú ý tới hành động này của cô.
Nhưng Hoắc Thâm cảm nhận được.
Anh cảm nhận được hơi thở của người phụ nữ trong lòng, hầu kết lăn một cái: “Lê Nhất Ninh”
Lê Nhất Ninh ngẩn người, lập tức tỉnh táo lại.
Cô nhìn Hoắc Thâm mà hoảng hốt không thôi: “Sao anh trở lại rồi?”
Hoắc Thâm nhìn cô: “Em nói xem.”
Lê Nhất Ninh sờ mũi xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Thể lực của tôi không tốt lắm.”
Hoắc Thâm nặng nề 'ừ một tiếng, ghét bỏ nhìn cô: “Đi thôi.”
“Đi nữa sao?” Hoắc Thâm quay đầu, không lên tiếng.
Lê Nhất Ninh hơi ngại ngùng, yếu ớt nói: “Tôi không muốn lên đó nữa đâu, cứ ngồi ở đây ngắm cảnh không tốt sao.”
Hoắc Thâm hơi ngớ ra, đột nhiên mềm lòng đi.
“Vậy thì ngắm ở đây vậy.”
Lê Nhất Ninh ngạc nhiên nhìn anh.
Hoắc Thâm hỏi một câu: “Bây giờ còn sợ không?”
Lê Nhất Ninh ngừng chốc lát, lắc lắc đầu: “Không sợ nữa.”
Mà lúc này, fan trong kênh trực tuyến đều ngơ ngác với những gì đang diễn ra.
Đợi đã, là bọn họ chưa bắt được trọng điểm nào đó không thể xem nhẹ sao, tại sao quan hệ của Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm...... có thể thân thiết như vậy chứ?!
Cũng không thể nói là thân mật, chỉ là cảm thấy khá thân thuộc không có khoảng cách quá lớn.
[Là tôi nhìn nhầm rồi sao, tại sao quan hệ giữa Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm lại tốt như vậy?]
[Tôi cũng tò mò!! Hoắc Thâm không phải là loại người có thể tùy tiện giơ tay ra giúp đỡ.]
[Thân làm fan lâu năm của Hoắc Thâm...... tôi muốn nói một câu, idol nhà chúng tôi thật sự không thích tiếp xúc quá nhiều với nghệ sĩ nữ, nhưng theo tình hình ngày hôm nay, anh ấy đối xử với Lê Nhất Ninh hình như có phần đặc biệt.] thu hút rồi sao, không thể được! Lê Nhất Ninh trừ xinh đẹp ra cái gì cũng không có mà!]
[Hu hu hu hu hu tổ tiết mục không định nghe ngóng một chút bát quái sau đó nói với chúng tôi saol]
Hai người ngồi cùng nhau, khoảng cách không xa không gần nhưng có sự hòa hợp kỳ lạ.
Tổ đạo diễn của quán trọ bình dân cũng nhìn thấy màn này, bọn họ còn nhìn thấy yêu cầu của khán giả, suy nghĩ chốc lát, đạo diễn nói với anh quay phim: “Có thể trò chuyện với hai người họ.”
Thợ quay phim: “Đã hiểu.”
Hai người ngồi im lặng một lúc, Lê Nhất Ninh bắt đầu chịu không được bầu không khí lúng túng này rồi.
Cô móc điện thoại ra, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh một cái.
Mấy giây sau, điện thoại Hoắc Thâm rung lên, là Lê Nhất Ninh gửi tin nhắn tới.
Lê Nhất Ninh: [Sao anh đột nhiên xuống đây.]
Hoắc Thâm: [Chẳng lẽ để em một mình ở đây?]
Lê Nhất Ninh: [Cũng không phải chưa từng làm.]
Hoắc Thâm dừng lại một lúc, cúi đầu trả lời tin nhắn: [Mẹ nói muốn tôi chăm sóc em nhiều một chút, bà đang xem trực
tiếp.]
Lê Nhất Ninh bĩu môi: [Quả nhiên, tôi biết ngay là mẹ bảo anh tới mà.]
Hoắc Thâm: [Ừm.] Anh không phủ nhận. Nhưng trên thực tế, nếu Hoắc Thâm
không có suy nghĩ muốn tới đây thì không một ai có thể sai khiến được anh cả.
Chốc lát sau, Lê Nhất Ninh tiếp tục: [Anh chạy trở lại như vậy, tôi sắp bị dân mạng mắng rồi.]
Hoắc Thâm nhìn cô một cái: [Không đâu.]
Nhìn thấy màn tương tác này của hai người, fan trong kênh trực tuyến đã không biết nên nói gì nữa rồi.
[Nói thật...... ánh mắt này, tư thế cúi đầu này, nếu nói bọn họ không phải đang cầm điện thoại chat với đối phương, tôi không tin đâu.]
Ôi chúa ơi, sau khi Hoắc Thâm tới đám người bọn họ chẳng lẽ không thêm weixin sao?”
Thêm cái rắm, weixin của Hoắc Thâm là kiểu hợp tác một lần là có thể thêm sao..]
Tôi thật sự muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì giữa hai người bọn họ vậy, sao cảm thấy...... rất không bình thường.]
Tôi có một suy nghĩ rất to gan...... có khi nào Hoắc Thâm và Lê Nhất Ninh đã quen biết từ trước, mấy người nghĩ thử xem, trước kia lúc cô ấy nhận phỏng vấn với ký giả từng mắng Hoắc Thâm một lần, nói thật đấy, những nghệ sĩ bình thường khác dù không hiểu chuyện đi nữa cũng không dám măng Hoắc Thâm như vậy đâu.]
[Bà chị lầu trên...... lời cô nói hơi có lý đấy.]
Giữa lúc mọi người đang sôi nổi thảo luận, Lê Nhất Ninh còn đang muốn hỏi Hoắc Thâm, cái gì gọi là không có đâu.
Cô còn chưa hỏi ra thì anh quay phim ở phía sau đã ho một tiếng: “Thầy Hoắc, Ninh Ninh, đúng lúc cũng không có việc gì, chúng tôi làm một cuộc phỏng vấn hai người nhé?”
Lê Nhất Ninh: “...... A, được thôi, như vậy lát nữa về có thể đi nghỉ ngơi sớm rồi đúng không.”
Anh quay phim: “Đúng vậy.”
Anh ta nhìn hai người: “Cảm thấy Ninh Ninh đã không còn sợ thầy Hoắc như hồi sáng nữa, đây là tại sao vậy?”
Lê Nhất Ninh ngẩn người, quay đầu nhìn Hoắc Thâm một cái: “..... Tôi vốn dĩ không có sợ lắm mà”
Anh quay phim: “Chỉ cảm thấy Ninh Ninh và Thầy Hoắc còn rất thân thiết, đây là tính cách dễ làm thân của cô đúng không?”
Anh ta trêu chọc: “Như chuyện bán thầy Hoắc vào buổi trưa, nếu là người khác thì không dám làm đâu.”
Lê Nhất Ninh nghẹn họng.
Cô nghĩ ngợi chốc lát, có chút không biết nói sao: “Cũng không phải là dễ quen thân, chính là......”
“Chúng tôi quen biết nhau.”
Lời còn chưa nói xong, Hoắc Thâm đã nói tiếp rồi, ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn về phía ống kính, giọng đều đều: “Tôi và cô ấy quen nhau từ trước.”
Tất cả mọi người: “????”
Cái gì??!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.