Chương 40
Vô Ưu 95
19/01/2024
Lê Nhất Ninh cũng không qua loa, trực tiếp gọi điện thoại cho chú Hứa.
“Chú Hứa!”
“Ôi, tiểu thư tôi vừa mới xem trực tiếp của cô rồi, muốn làm thịt kho tàu đúng không.”
“Vâng ạ” Lê Nhất Ninh cười vui vẻ: “Dạy con cách làm đi ạ”
Chú Hứa thở dài, âm thanh khuếch đại từ đầu bên kia truyền tới, như có phần cảm khái: “Chúng tôi chỉ từng ăn món tiểu thư làm khét thôi, thịt kho tàu thì chưa từng được ăn, kết quả bữa đầu tiên tiểu thư lại làm cho khách ăn rồi. Chú Hứa rất buồn”
Lê Nhất Ninh nhịn không được phì cười nói: “Được được được, đợi khi về con nhất định làm cho chú Hứa ăn”
“Vậy hứa chắc rồi nhé.” “Hứa chắc rồi.”
Chú Hứa trêu chọc xong thì bắt đầu nói trình tự cách làm cho Lê Nhất Ninh.
“Muốn làm món thịt kho tàu đầu tiên phải có thịt, cô cho chú xem thịt mọi người mua xem nào.....” Nói tới cuối cùng, một cuộc điện thoại dài ba mươi phút, Lê Nhất Ninh thật sự làm ra được món thịt kho tàu rồi, đây đủ màu sắc và mùi vị.
Cô cảm thấy bản thân có thiên phú nấu ăn thật.
“Tiểu thư giỏi quá, món thịt này ngon hơn chú Hứa làm rồi"
Lê Nhất Ninh cười: “Nào có chứ, con vẫn nhớ món chú Hứa làm cơ, sau khi về muốn ăn cơm chú Hứa làm”
“Không thành vấn đề, đều đã chuẩn bị sẵn đợi tiểu thư về nhà rồi đây”
Cúp điện thoại rồi, Lê Nhất Ninh vui vẻ nhìn Lâm Du, tự tin tràn đầy: “Chị Lâm Du, chị mau thử xem thế nào.”
Nói thật, cô nhìn đĩa thịt trước mắt này cả người đều cảm thấy tự hào.
Trước kia Lê Nhất Ninh chỉ biết làm món chay, nhưng không thể ngờ tới món thịt kho tàu lần đầu làm cũng thành công như vậy.
Lâm du nếm thử một miếng, mắt cũng sáng lên: “Ngon” quá
Cô nhịn không được nói: “Thật đấy cực kỳ ngon”
Lê Nhất Ninh cười: “Thật không, em cũng thử một miếng.”
“Ừm”
Sau khi hai người ăn thử đều cảm thấy không tệ, vì để chứng miinh vị giác không xuất hiện vấn đề, Lê Nhất Ninh còn để Tê Thao và Phương Văn Lâm nếm thử một chút, mùi vì hoàn toàn ổn.
Lúc này lòng tự tin của Lê Nhất Ninh càng thêm nhảy vọt.
Tuy cô không có thiện cảm gì với Hề Tử Đồng, cái thiện cảm này ấy mà...... là liên quan tới ấn tượng đầu tiên nhưng cô không ghét Hề Tử Đồng lắm, cho nên cũng không cố ý giở trò xấu bởi hiện tại người ta là khách mời mà.
Nghĩ tới chốc nữa có thể lại được khen, Lê Nhất Ninh hãy còn cảm thấy vui vẻ.
Chẳng mấy chốc, thức ăn toàn bộ đều được đưa lên bàn.
Lâm Du hưng phấn nhìn về phía Hề tử Đồng: “Tử Đồng, cô xem này, đây là thịt kho tàu cô thích ăn, xem có phải là trình độ của ông ngoại cô làm ra không.”
Hề Tử Đồng cười, gật đầu nói: “Trông cũng không tệ lắm.”
Lâm Du nói: “Phải không, đây là lần đầu tiên Lê Nhất Ninh làm đấy, mùi vị rất ngon.”
Nghe xong, Hề Tử Đồng sững người nhìn về phía Lê Nhất Ninh: “Là Ninh Ninh làm sao?”
“Đúng vậy.”
Hề Tử Đồng mỉm cười, cười cười nói: “Vậy tôi cũng nếm thử xem sao.”
Sau khi ngồi xuống, dưới ánh nhìn chuyên chú của mọi người, Hề Tử Đồng gắp một miếng thịt kho tàu lên bỏ vào miệng.
Lúc mọi người trông đợi lời đánh giá của cô ta, cô ta đột nhiên ho một tiếng lấy một tờ khăn giấy qua lau miệng, rồi nhấp một ngụm nước cười híp mắt nói: “Rất tuyệt, mùi vị rất ngon, đây là lần đầu Ninh Ninh làm sao?”
Lê Nhất Ninh dừng lại: “Ừm đúng vậy, vừa mới gọi điện thoại hỏi ạ”
Hề Tử Đồng cười cười: “Thật ra tôi còn rất thích ăn thịt sườn, tôi là động vật ăn thịt.”
“Vậy buổi tối có thể làm sườn thử.” “Cực khổ rồi” “Nên làm cả”
Mọi người cười nói vui vẻ ăn xong bữa cơm, đề tài nói chuyện căn bản đều xoay quanh Hề Tử Đồng.
Ánh mắt của Lê Nhất Ninh thỉnh thoảng rơi trên người của người phụ nữ đối diện, nhưng rất nhanh đã thu trở về.
Giây phút này, fan trong kênh trực tuyến có phần ngơ ngác.
Không phải, chẳng lẽ chỉ có mình tôi phát hiện thật ra Hề Tử Đồng không mấy ăn món thịt kho tàu đó sao?]
Tôi cũng phát hiện ra nè, hơn nữa ở đũa đầu tiên cô ấy đã vào trong khăn giấy rồi phải không?]
Không thể nào chứ?]
Không ăn lúc nào, Tử Đồng ăn rồi được không, nhưng vì cô ấy muốn duy trì vóc dáng thôi, nhất định không thể ăn nhiều được.]
[Tử Đồng nhà chúng tôi nào có không ăn, fan Lê Nhất Ninh đừng giội nước bẩn bậy bạ được không!
[Lê Nhất Ninh đúng là ai cũng có thể đeo bám được, nhìn tới là phát phiền rồi!]
Sau khi ăn trưa xong, bọn Lê Nhất Ninh dọn dẹp bàn ăn.
Trùng hợp thế nào, cô cầm thùng rác bỏ rác ở trên mặt bàn vào, tới lúc bỏ khăn giấy vào thùng rác thì miếng thịt gói trong khăn giấy thuận thế rơi ra ngoài.
Tay cô dừng lại, nhìn thấy miếng thịt kho tàu không hề bị căn đó mà hoảng hốt chốc lát.
“Ninh Ninh, cô làm gì đấy?” Lê Nhất Ninh tỉnh táo lại, nhìn về phía Phương Văn Lâm.
Vừa vặn Phương Văn Lâm cũng đi tới bên cạnh cô, trùng hợp cũng nhìn thấy.
Anh ta ngẩn người, vô thức duõi tay vỗ đầu cô một cái, lúc Lê Nhất Ninh còn chưa hoàn toàn phản ứng lại tay của anh ta đã võ xuống rồi.
“Không sao cả.”
Lê Nhất Ninh cẩn thận kéo ra một khoảng cách nhỏ: “Tôi không sao cả."
Sau khi dọn rác xong, Lê Nhất Ninh muốn đi ra ngoài cho hít thở không khí, kết quả cô vừa ra ngoài Phương Văn Lâm cũng theo ra.
Fan trong kênh trực tuyến nhìn thấy một màn này hoan hô xứng đôi. Chú Hứa nhìn thấy bèn lặng lẽ gửi một tấm hình cho Hoắc
Thâm: [Thiếu gia, hôm nay cậu đã nhuộm tóc rồi sao.]
Chú Hứa: [Nếu như không có, vậy thử nhuộm màu xanh xem sao?]
Cuối cùng, chú Hứa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hỏi: [Thiếu gia! Nếu cậu không ra tay nữa bà chủ sẽ chạy theo người khác mất!!!]
“Chú Hứa!”
“Ôi, tiểu thư tôi vừa mới xem trực tiếp của cô rồi, muốn làm thịt kho tàu đúng không.”
“Vâng ạ” Lê Nhất Ninh cười vui vẻ: “Dạy con cách làm đi ạ”
Chú Hứa thở dài, âm thanh khuếch đại từ đầu bên kia truyền tới, như có phần cảm khái: “Chúng tôi chỉ từng ăn món tiểu thư làm khét thôi, thịt kho tàu thì chưa từng được ăn, kết quả bữa đầu tiên tiểu thư lại làm cho khách ăn rồi. Chú Hứa rất buồn”
Lê Nhất Ninh nhịn không được phì cười nói: “Được được được, đợi khi về con nhất định làm cho chú Hứa ăn”
“Vậy hứa chắc rồi nhé.” “Hứa chắc rồi.”
Chú Hứa trêu chọc xong thì bắt đầu nói trình tự cách làm cho Lê Nhất Ninh.
“Muốn làm món thịt kho tàu đầu tiên phải có thịt, cô cho chú xem thịt mọi người mua xem nào.....” Nói tới cuối cùng, một cuộc điện thoại dài ba mươi phút, Lê Nhất Ninh thật sự làm ra được món thịt kho tàu rồi, đây đủ màu sắc và mùi vị.
Cô cảm thấy bản thân có thiên phú nấu ăn thật.
“Tiểu thư giỏi quá, món thịt này ngon hơn chú Hứa làm rồi"
Lê Nhất Ninh cười: “Nào có chứ, con vẫn nhớ món chú Hứa làm cơ, sau khi về muốn ăn cơm chú Hứa làm”
“Không thành vấn đề, đều đã chuẩn bị sẵn đợi tiểu thư về nhà rồi đây”
Cúp điện thoại rồi, Lê Nhất Ninh vui vẻ nhìn Lâm Du, tự tin tràn đầy: “Chị Lâm Du, chị mau thử xem thế nào.”
Nói thật, cô nhìn đĩa thịt trước mắt này cả người đều cảm thấy tự hào.
Trước kia Lê Nhất Ninh chỉ biết làm món chay, nhưng không thể ngờ tới món thịt kho tàu lần đầu làm cũng thành công như vậy.
Lâm du nếm thử một miếng, mắt cũng sáng lên: “Ngon” quá
Cô nhịn không được nói: “Thật đấy cực kỳ ngon”
Lê Nhất Ninh cười: “Thật không, em cũng thử một miếng.”
“Ừm”
Sau khi hai người ăn thử đều cảm thấy không tệ, vì để chứng miinh vị giác không xuất hiện vấn đề, Lê Nhất Ninh còn để Tê Thao và Phương Văn Lâm nếm thử một chút, mùi vì hoàn toàn ổn.
Lúc này lòng tự tin của Lê Nhất Ninh càng thêm nhảy vọt.
Tuy cô không có thiện cảm gì với Hề Tử Đồng, cái thiện cảm này ấy mà...... là liên quan tới ấn tượng đầu tiên nhưng cô không ghét Hề Tử Đồng lắm, cho nên cũng không cố ý giở trò xấu bởi hiện tại người ta là khách mời mà.
Nghĩ tới chốc nữa có thể lại được khen, Lê Nhất Ninh hãy còn cảm thấy vui vẻ.
Chẳng mấy chốc, thức ăn toàn bộ đều được đưa lên bàn.
Lâm Du hưng phấn nhìn về phía Hề tử Đồng: “Tử Đồng, cô xem này, đây là thịt kho tàu cô thích ăn, xem có phải là trình độ của ông ngoại cô làm ra không.”
Hề Tử Đồng cười, gật đầu nói: “Trông cũng không tệ lắm.”
Lâm Du nói: “Phải không, đây là lần đầu tiên Lê Nhất Ninh làm đấy, mùi vị rất ngon.”
Nghe xong, Hề Tử Đồng sững người nhìn về phía Lê Nhất Ninh: “Là Ninh Ninh làm sao?”
“Đúng vậy.”
Hề Tử Đồng mỉm cười, cười cười nói: “Vậy tôi cũng nếm thử xem sao.”
Sau khi ngồi xuống, dưới ánh nhìn chuyên chú của mọi người, Hề Tử Đồng gắp một miếng thịt kho tàu lên bỏ vào miệng.
Lúc mọi người trông đợi lời đánh giá của cô ta, cô ta đột nhiên ho một tiếng lấy một tờ khăn giấy qua lau miệng, rồi nhấp một ngụm nước cười híp mắt nói: “Rất tuyệt, mùi vị rất ngon, đây là lần đầu Ninh Ninh làm sao?”
Lê Nhất Ninh dừng lại: “Ừm đúng vậy, vừa mới gọi điện thoại hỏi ạ”
Hề Tử Đồng cười cười: “Thật ra tôi còn rất thích ăn thịt sườn, tôi là động vật ăn thịt.”
“Vậy buổi tối có thể làm sườn thử.” “Cực khổ rồi” “Nên làm cả”
Mọi người cười nói vui vẻ ăn xong bữa cơm, đề tài nói chuyện căn bản đều xoay quanh Hề Tử Đồng.
Ánh mắt của Lê Nhất Ninh thỉnh thoảng rơi trên người của người phụ nữ đối diện, nhưng rất nhanh đã thu trở về.
Giây phút này, fan trong kênh trực tuyến có phần ngơ ngác.
Không phải, chẳng lẽ chỉ có mình tôi phát hiện thật ra Hề Tử Đồng không mấy ăn món thịt kho tàu đó sao?]
Tôi cũng phát hiện ra nè, hơn nữa ở đũa đầu tiên cô ấy đã vào trong khăn giấy rồi phải không?]
Không thể nào chứ?]
Không ăn lúc nào, Tử Đồng ăn rồi được không, nhưng vì cô ấy muốn duy trì vóc dáng thôi, nhất định không thể ăn nhiều được.]
[Tử Đồng nhà chúng tôi nào có không ăn, fan Lê Nhất Ninh đừng giội nước bẩn bậy bạ được không!
[Lê Nhất Ninh đúng là ai cũng có thể đeo bám được, nhìn tới là phát phiền rồi!]
Sau khi ăn trưa xong, bọn Lê Nhất Ninh dọn dẹp bàn ăn.
Trùng hợp thế nào, cô cầm thùng rác bỏ rác ở trên mặt bàn vào, tới lúc bỏ khăn giấy vào thùng rác thì miếng thịt gói trong khăn giấy thuận thế rơi ra ngoài.
Tay cô dừng lại, nhìn thấy miếng thịt kho tàu không hề bị căn đó mà hoảng hốt chốc lát.
“Ninh Ninh, cô làm gì đấy?” Lê Nhất Ninh tỉnh táo lại, nhìn về phía Phương Văn Lâm.
Vừa vặn Phương Văn Lâm cũng đi tới bên cạnh cô, trùng hợp cũng nhìn thấy.
Anh ta ngẩn người, vô thức duõi tay vỗ đầu cô một cái, lúc Lê Nhất Ninh còn chưa hoàn toàn phản ứng lại tay của anh ta đã võ xuống rồi.
“Không sao cả.”
Lê Nhất Ninh cẩn thận kéo ra một khoảng cách nhỏ: “Tôi không sao cả."
Sau khi dọn rác xong, Lê Nhất Ninh muốn đi ra ngoài cho hít thở không khí, kết quả cô vừa ra ngoài Phương Văn Lâm cũng theo ra.
Fan trong kênh trực tuyến nhìn thấy một màn này hoan hô xứng đôi. Chú Hứa nhìn thấy bèn lặng lẽ gửi một tấm hình cho Hoắc
Thâm: [Thiếu gia, hôm nay cậu đã nhuộm tóc rồi sao.]
Chú Hứa: [Nếu như không có, vậy thử nhuộm màu xanh xem sao?]
Cuối cùng, chú Hứa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hỏi: [Thiếu gia! Nếu cậu không ra tay nữa bà chủ sẽ chạy theo người khác mất!!!]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.