Chương 18: Để tôi sắp xếp
Vô Ưu 95
19/01/2024
Không chỉ có fan của phòng trực tuyến, ngay cả tổ đạo diễn cũng ngây người tại chỗ hoảng hốt nhìn ngựa từ đâu đột nhiên xuất hiện.
Đây là Lê Nhất Ninh…… Mượn được ngựa thật rồi??!! Hơn nữa còn nhiều như vậy?!
Khí thế hùng hổ này giống như là mượn cả chuồng ngựa tới.
Lê Nhất Ninh không để ý vẻ mặt của người khác, cô xoay đầu nhìn đạo diễn: “Đạo diễn, tôi có thể đi tới địa điểm với anh Lâm rồi phải không?”
Đạo diễn: “…… Đương nhiên là được.”
Lê Nhất Ninh nhìn về phía người cưỡi ngựa qua đây, hạ giọng nói hai câu: “Anh đưa bọn tôi qua đó nhé.”
“Được, hành lý của tiểu thư ở đâu?”
“Hai cái đó là của tôi, cái này là của vị nghệ sĩ này.”
“Để tôi sắp xếp, tiểu thư lên ngựa đi.”
“Được.”
Lê Nhất Ninh nhìn Phương Văn Lâm: “Anh Lâm, anh biết cưỡi ngựa không?”
Phương Văn Lâm ngây người, vội vàng nói: “Biết.”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh cười cười: “Vậy anh đi với em qua đó trước nhé, mấy con ngựa còn lại để cho bọn chị Lâm Du, còn có mấy dân chăn nuôi đó có thể dạy bọn họ, em không rõ họ có biết cưỡi ngựa hay không.”
“Không sao cả.”
Mấy người còn lại đi khá xa để mượn ngựa, căn bản không chú ý tới bên này còn có điều kinh ngạc đang đợi họ.
Đợi lúc Lâm Du và Tề Thao trở lại, Lê Nhất Ninh và Phương Văn Lâm đã đi rồi.
Hai người sau khi hỏi tình hình xong, ngỡ ngàng cưỡi ngựa đi qua nhà khách trước.
Đồng Nhiễm và Giang Nguyên trở về cuối cùng, vẻ mặt hai người không được tốt lắm, bị phơi nắng váng đầu hoa mắt rồi trở lại, mệt mỏi nói: “Đạo diễn, bọn tôi không mượn được ngựa.”
Lúc này đạo diễn cũng lạnh tanh, hất cằm chỉ cách đó không xa: “Ở đó có, hai người chọn hai con rồi đi đi.”
Giang Nguyên nghiêm túc nhìn một cái, hốt hoảng vô cùng: “Cảm ơn đạo diễn.”
Đồng Nhiễm cũng vội vàng nói: “Cảm ơn đạo diễn.”
Đạo diễn không biết nói sao, chỉ thở dài nói: “Đạo diễn không có bản lĩnh lớn như vậy, ngựa này là Lê Nhất Ninh mượn đấy.”
Hai người: “Cái gì?!”
Lúc này fan trong kênh trực tuyến cũng đang cãi nhau.
Một bộ phận bị Lê Nhất Ninh làm cho ngây ngốc, cảm thấy những hành động này của Lê Nhất Ninh không có vấn đề gì, muốn để những người mắng chửi Lê Nhất Ninh xin lỗi, nhưng bộ phận còn lại cảm thấy…… nếu không phải trước đó Lê Nhất Ninh quá đáng thì bọn họ đến mức như vậy sao.
Tóm lại, chính là không xin lỗi.
Hai bên cãi nhau đến dứt không được.
Đúng lúc này, có người trong đạn mạc bay qua: [Nói thật con người Lê Nhất Ninh quá tốt, không chỉ mượn ngựa cho bản thân còn để lại cho các khách mời khác nữa, mà các khách mời khác ngoại trừ Lâm Du còn đứng trước ống kính nói cảm ơn Ninh Ninh ra, còn những người khác đếch nói lời nào, đúng là không biết xấu hổ.]
Phút chốc, kênh bình luận im lặng lại.
Những anti fan chuyên sỉ vả Lê Nhất Ninh cũng im lặng như gà không dám phát ngôn bình luận nữa.
*
Lúc này, trên tầng lầu của một tập đoàn nào đó.
Hoắc Thâm nhíu chặt mày nghe những lời chú Hứa báo lại, nặng nề đáp một câu: “Con biết rồi.”
Chú Hứa vội vàng hỏi: “Thiếu gia, ngựa đã đưa qua cho phu nhân rồi nhưng tôi đoán tổ tiết mục bên đó đối xử với phu nhân không tốt lắm đâu, cậu không đi tham gia chương trình này sao?”
Hoắc Thâm lạnh mặt: “Không đi.”
Chú Hứa nghẹn chốc lát, nói lời thấm thía: “Tôi là người nhìn thiếu gia lớn lên cũng biết trước kia cậu có rất nhiều ý kiến với phu nhân nhưng phu nhân đã thay đổi rồi, thiếu gia cậu có phải cũng nên thay đổi mới phải, đã trở thành vợ chồng rồi thì tại sao không thể thử xoa dịu quan hệ, chung sống hòa hợp với nhau?”
Thân làm một người từng trải, chú Hứa là đau lòng cho Hoắc Thâm. Cũng biết nguyên nhân chân chính tại sao Hoắc Thâm kết hôn với Lê Nhất Ninh.
Lúc trước, chú Hứa quả thực là nhắm một mắt mở một mắt, dẫu sao bản thân Lê Nhất Ninh cũng có chút không giữ đạo, nhưng nay ông cảm thấy Lê Nhất Ninh đã thay đổi, tuy vẫn còn chút kiêu ngạo như cũ nhưng thật sự rất đáng yêu.
Hơn nữa đối xử với người làm trong nhà cũng không tệ, nói thẳng ra thì thật sự rất phù hợp với Hoắc Thâm.
Cuộc hôn nhân mang tính thương mại này của hai người chỉ cần không xuất hiện vấn đề lớn thì không thể ly hôn, càng huống chi Hoắc Thâm cũng lớn như vậy rồi lại không có thích cô gái nào khác, chú Hứa cảm thấy thái độ của anh đối với Lê Nhất Ninh cũng không còn như trước nữa, vậy thì tại sao không thử tìm hiểu sâu hơn một chút chứ?
Chú Hứa khát vọng Hoắc Thâm có được hạnh phúc, cho nên mới dùng thân phận bề trên để nói chuyện với anh.
Nghe thấy tiếng xưng hô ‘thiếu gia’ này, Hoắc Thâm càng hiểu rõ ý của chú Hứa.
Anh ngừng lại, trước mắt bỗng hiện lên hình ảnh người phụ nữ lời ngay lý thẳng bảo mình giúp đỡ xử lý ký hợp đồng, bảo mình giải quyết các thủ tục hợp đồng cho cô ấy.
Thật ra trước kia Hoắc Thâm không hiểu Lê Nhất Ninh quá nhiều, những gì anh biết đều từ những lời đồn mà có.
Đại tiểu thư kiêu ngạo tùy hứng của Lê gia chính là đối tượng liên hôn phù hợp nhất với Hoắc gia.
Khi ấy Hoắc Thâm anh đối với hôn nhân không hề có bất kỳ trông đợi và khát khao gì cả, tùy tiện nói ra điều kiện xong cứ như vậy có cuộc hôn nhân này rồi.
Anh hốt hoảng trong chốc lát, im lặng không lên tiếng.
Chú Hứa thấy hiệu quả đã đạt được rồi, cũng không nhiều lời nữa: “Tóm lại không miễn cưỡng thiếu gia, nhưng có thể tiếp xúc với phu nhân nhiều một chút, thật ra phu nhân rất đáng yêu đấy.”
Cúp điện thoại xong, Hoắc Thâm lười nhác ngồi dựa trên ghế nghỉ ngơi chốc lát, ma xui quỷ khiến thế nào lại bấm mở chương trình trực tiếp.
Vừa mở ra lập tức nhìn thấy cảnh tượng Lê Nhất Ninh cùng một người đàn ông khác cưỡi ngựa, anh híp mắt nhìn đám cỏ xanh um dưới vó ngựa, lòng chùng vài giây.
Chương trình này, là định lúc nào cũng nhắc nhở ‘đám cỏ xanh um’ ở trên đầu của anh đúng không?
Hoắc Thâm lạnh lùng nhìn mấy cái, lúc xem đến gương mặt tươi cười rạng rỡ của Lê Nhất Ninh, anh không thể không thừa nhận lời của một fan trong đạn mạc nói rằng:
Gương mặt này của Lê Nhất Ninh, dù làm một bình hoa nhìn mười năm cũng không chán.
Anh giãn mày, lúc đang xem thì trợ lý từ bên ngoài đi vào.
“Hoắc tổng.”
Hoắc Thâm đóng điện thoại lại, ngước mắt nhìn anh ta: “Có chuyện gì.”
Lâm Thuận Bân vờ như bản thân không nghe thấy âm thanh vừa rồi, đặt văn kiện ở trên mặt bàn của anh: “Hai phần văn kiện này cần ký tên, còn có…… em trai của anh tới công ty rồi.”
Tay cầm bút của Hoắc Thâm dừng một cái, vạch ra một đường bút dài, anh ‘ừ’ một tiếng lạnh nhạt nói: “Đi sắp xếp, ba giờ mở họp.”
“Vâng ạ.”
Đợi người đi rồi, Hoắc Thâm cũng không còn tâm tình xem trực tiếp nữa.
Vừa rồi có thể là đầu anh nhất thời bị nóng mà thôi, nên động lòng trắc ẩn bởi những lời chú Hứa nói.
*
Lê Nhất Ninh không hề biết chú Hứa đã giúp mình nói chuyện, sau khi cô và Phương Văn Lâm tới nhà khách xong, nhà khách quả thật không tệ được xây trong rừng cây có loại cảm giác giống như ẩn cư trong rừng núi vậy.
Chỉ với hoàn cảnh này thôi đã khiến cô cực thích rồi.
Xuống khỏi ngựa, Lê Nhất Ninh và Phương Văn Lâm lấy hành lý xuống đi vào quán trọ dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác.
Phương Văn Lâm nhìn cô: “Chúng ta có cần dọn dẹp trước một chút không?”
“Có lẽ là cần.”
Lê Nhất Ninh nhìn một vòng: “Tôi đi nấu chút nước, đợi lát nữa bọn chị Lâm Du tới có thể uống chút nước nóng.”
“Được.”
Hai người phân công làm việc, rõ ràng ngày càng ăn ý.
Giống như hai người không phải là người lần đầu tới quán trọ vậy, hoàn toàn không có cái gọi là tay chân luống cuống như tổ tiết mục mong muốn.
Tổ tiết mục nhìn bọn họ: “Không có ấm nước nóng.”
Phương Văn Lâm sững người: “Không cung cấp cho sao?”
Tổ tiết mục: “Chúng tôi đưa tiền vốn cho Lâm Du rồi, muốn mua gì mọi người tự đi mua, chúng tôi chỉ cung cấp nhà khách này thôi.”
Lê Nhất Ninh ờ ờ hai tiếng, khom lưng mở hành lý của mình ra: “Không sao, có lẽ tôi có mang theo ấm nước nóng.”
Vừa mở ra, fan trong kênh trực tuyến kinh ngạc hô lên.
Vali hành lý của Lê Nhất Ninh được sắp xếp vô cùng ngay ngắn!! Giống như một giao diện vậy.
Tổ tiết mục đương nhiên không bỏ qua điểm nóng này, trực tiếp hỏi: “Ninh Ninh hành lý của cô là tự cô sắp xếp sao?”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh cười một cái: “Đương nhiên là không phải rồi, tôi không có năng lực ở phương diện này.”
Cô thẳng thắn: “Người làm trong nhà thu dọn đấy, thu dọn rất lợi hại phải không.”
Tổ tiết mục: “……”
Lợi hại thì lợi hại, nhưng có phải là cô thu dọn đâu, cô tự hào như vậy làm gì.
Lê Nhất Ninh giống như biết người của tổ đạo diễn nghĩ cái gì vậy, cô cười giải thích: “Chị gái giúp việc cũng có sở trường của chị gái giúp việc, mỗi một ngành nghề đều có ưu thế riêng của nó cho nên tôi phải khen bọn họ.”
Cô hơi chớp mắt, nói với ống kính: “Các chị gái giúp việc ơi, lần sau về nhà đừng oán trách em vứt quần áo lung tung được không! Ninh Ninh sẽ tăng tiền lương cho mọi người mà.”
Lời nói này hơi có phần đáng yêu giống như là bán manh vậy, khiến người ta muốn bôi đen cô cũng không nỡ xuống tay.
Không lâu sau, Lâm Du và Tề Thao bọn họ cũng tới cả rồi.
Sau khi toàn thành viên của nhà khách tập họp đầy đủ, đạo diễn mới nói với bọn họ ngoại trừ bỏ vốn đầu tư ra thì tổ tiết mục không cho bất kỳ tiền ủng hộ và viện trợ nào nữa, có cần gì thì để mọi người tự mình nghĩ cách đi.
Nghe tới đây, Lâm Du bắt đầu có hơi hoảng hốt.
“Nấu cơm cũng cần tự chúng tôi vận động hay sao?”
Đạo diễn gật đầu: “Đương nhiên.”
Im lặng chốc lát, mấy người chỉ đành phải tiếp nhận quy tắc trò chơi này.
Sau khi thu xếp xong đồ đạc, mọi người cũng đã đói cả rồi.
“Lâm Du, có chút đói rồi.” Tề Thao nhìn về phía Lâm Du.
Lâm Du gật đầu, nhìn những người còn lại: “Đói cả chưa? Mọi người muốn ăn cái gì?”
Đồng Nhiễm là người đầu tiên giơ tay, nhỏ giọng nói: “Có chút muốn ăn mì.”
Giang Nguyên cũng gật đầu theo: “Tôi sao cũng được.”
Phương Văn Lâm: “Sao cũng được, xem có gì ăn được thì ăn cái đó đi.”
Lúc đến lượt Lê Nhất Ninh, cô nghĩ ngợi nói: “Thật ra em sao cũng được, em không đói lắm.”
Cuối cùng, Lâm Du quyết định vẫn nên nấu chút mì ăn.
Dù sao cũng muộn rồi, không ăn chút gì đó sợ là chống không nổi.
“Tôi đi nấu mì, đợi chút mở họp.”
Đồng Nhiễm tích cực: “Vậy em tới giúp chị nhé.”
Lê Nhất Ninh thấy vậy, nhíu mày một cái không chủ động đi vào phòng bếp nữa.
Cô về phòng ngủ, mà lúc này trên đạn mạc lại bắt lấy điểm không siêng năng này của cô bắt đầu công kích.
Lê Nhất Ninh không biết gì cả, chỉ lo bận rộn việc của mình.
Cô ngồi ở trước mặt bàn vùi đầu làm việc, không ai biết cô đang làm cái gì.
Một lúc sau, Lâm Du gọi cô ra ăn mì, Lê Nhất Ninh mới lấy theo quyển sổ nhỏ của mình đi ra.
Sau khi ăn mì xong, sáu người tụ lại ở quanh bàn mở họp.
“Tôi lấy tiền vốn ra đây, đây là tiền vốn khởi động của chúng ta, vấn đề lúc này của chúng ta là cần đi mua một số vật dụng cần thiết trước.”
Lâm Du có chút đau đầu: “Nhưng ở đây cách chợ hơi xa, muốn đi mua đồ một lần cần phải mất hai tiếng đi lẫn về, hơn nữa ba ngày sau chúng ta bắt đầu kinh doanh rồi, hình ảnh của nhà khách cũng cần chụp trước, sau đó đăng lên mạng.”
Tóm lại, sáu người năm bè bảy mảnh, còn chưa đoàn kết với nhau.
Thật ra Lê Nhất Ninh rất muốn khoe khoang nói mình tới làm, nhưng nghĩ tới nghĩ lui không phù hợp với quy tắc trò chơi nên vẫn thôi.
Cô nhíu mày nghe Lâm Du sắp xếp, bỗng Đồng Nhiễm gọi cô một tiếng: “Ninh Ninh, cô luôn nhíu mày, là cảm thấy chị Lâm Du sắp xếp không ổn thỏa sao?”
Bỗng chốc mọi người đồng loạt quay đầu nhìn cô, ngay cả đạn mạc cũng nổi lên đợt công kích mới dành cho cô.
Lê Nhất Ninh nghẹn chốc lát, lắc lắc đầu móc quyển sổ nhỏ của mình ra: “Chị Lâm Du, chị nhìn kế hoạch em viết xem sao, đây là còn chưa đến ngày kinh doanh, thật ra chúng ta có thể sắp xếp như vậy.”
Lâm Du cúi đầu nhìn, mắt vụt sáng: “Woa, Ninh Ninh kế hoạch này của em quá chu toàn, em viết từ lúc nào vậy?”
Lê Nhất Ninh ngại ngùng cười cười: “Lúc chị với Đồng Nhiễm đi làm cơm, vừa vặn em cũng không có chuyện gì làm cho nên muốn viết xem có giúp được gì không.”
Nụ cười Lâm Du xán lạn, gật đầu: “Có có có, có giúp đỡ rất lớn ấy chứ, sự giúp đỡ này của em quá lớn rồi, đúng rồi, sao em biết vật giá ở bên này vậy?”
Lê Nhất Ninh ‘ồ’ một tiếng: “Lúc em với anh Lâm tới đây có dân chăn nuôi dẫn đường, thuận miệng hỏi ạ.”
Nghe xong, fan ở kênh trực tuyến cũng có không ít người nhìn cô với cặp mắt khác xưa.
[Thì ra vừa rồi cô ấy đang viết cái này sao.]
[Thật ra Lê Nhất Ninh rất tỉ mỉ, nào có tính cách kiêu ngạo của đại tiểu thư chứ, tôi cảm thấy cô ấy rất dễ ở chung mà.]
[Lê Nhất Ninh đúng là bảo tàng mà! Chuyện này mà cũng có thể nghĩ ra!]
[Còn có còn có, chuyện Lê Nhất Ninh làm hình như không phải không có công dụng, cô ấy là đang nghiêm túc suy nghĩ đấy, khâm phục khâm phục.]
[Thật ra tôi muốn nói, nhìn Đồng Nhiễm giống như làm rất nhiều việc nhưng thật ra không có việc nào có ích cả, đi nhà bếp cũng không giúp đỡ được gì.]
[Thủy quân của Lê Nhất Ninh cút đi được không! Ở đây không cần mấy người!]
[Mọi người đừng có cãi nhau, tôi muốn hỏi Lê Nhất Ninh tại sao lại dựa gần Giang Nguyên như vậy hả?]
Đây là Lê Nhất Ninh…… Mượn được ngựa thật rồi??!! Hơn nữa còn nhiều như vậy?!
Khí thế hùng hổ này giống như là mượn cả chuồng ngựa tới.
Lê Nhất Ninh không để ý vẻ mặt của người khác, cô xoay đầu nhìn đạo diễn: “Đạo diễn, tôi có thể đi tới địa điểm với anh Lâm rồi phải không?”
Đạo diễn: “…… Đương nhiên là được.”
Lê Nhất Ninh nhìn về phía người cưỡi ngựa qua đây, hạ giọng nói hai câu: “Anh đưa bọn tôi qua đó nhé.”
“Được, hành lý của tiểu thư ở đâu?”
“Hai cái đó là của tôi, cái này là của vị nghệ sĩ này.”
“Để tôi sắp xếp, tiểu thư lên ngựa đi.”
“Được.”
Lê Nhất Ninh nhìn Phương Văn Lâm: “Anh Lâm, anh biết cưỡi ngựa không?”
Phương Văn Lâm ngây người, vội vàng nói: “Biết.”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh cười cười: “Vậy anh đi với em qua đó trước nhé, mấy con ngựa còn lại để cho bọn chị Lâm Du, còn có mấy dân chăn nuôi đó có thể dạy bọn họ, em không rõ họ có biết cưỡi ngựa hay không.”
“Không sao cả.”
Mấy người còn lại đi khá xa để mượn ngựa, căn bản không chú ý tới bên này còn có điều kinh ngạc đang đợi họ.
Đợi lúc Lâm Du và Tề Thao trở lại, Lê Nhất Ninh và Phương Văn Lâm đã đi rồi.
Hai người sau khi hỏi tình hình xong, ngỡ ngàng cưỡi ngựa đi qua nhà khách trước.
Đồng Nhiễm và Giang Nguyên trở về cuối cùng, vẻ mặt hai người không được tốt lắm, bị phơi nắng váng đầu hoa mắt rồi trở lại, mệt mỏi nói: “Đạo diễn, bọn tôi không mượn được ngựa.”
Lúc này đạo diễn cũng lạnh tanh, hất cằm chỉ cách đó không xa: “Ở đó có, hai người chọn hai con rồi đi đi.”
Giang Nguyên nghiêm túc nhìn một cái, hốt hoảng vô cùng: “Cảm ơn đạo diễn.”
Đồng Nhiễm cũng vội vàng nói: “Cảm ơn đạo diễn.”
Đạo diễn không biết nói sao, chỉ thở dài nói: “Đạo diễn không có bản lĩnh lớn như vậy, ngựa này là Lê Nhất Ninh mượn đấy.”
Hai người: “Cái gì?!”
Lúc này fan trong kênh trực tuyến cũng đang cãi nhau.
Một bộ phận bị Lê Nhất Ninh làm cho ngây ngốc, cảm thấy những hành động này của Lê Nhất Ninh không có vấn đề gì, muốn để những người mắng chửi Lê Nhất Ninh xin lỗi, nhưng bộ phận còn lại cảm thấy…… nếu không phải trước đó Lê Nhất Ninh quá đáng thì bọn họ đến mức như vậy sao.
Tóm lại, chính là không xin lỗi.
Hai bên cãi nhau đến dứt không được.
Đúng lúc này, có người trong đạn mạc bay qua: [Nói thật con người Lê Nhất Ninh quá tốt, không chỉ mượn ngựa cho bản thân còn để lại cho các khách mời khác nữa, mà các khách mời khác ngoại trừ Lâm Du còn đứng trước ống kính nói cảm ơn Ninh Ninh ra, còn những người khác đếch nói lời nào, đúng là không biết xấu hổ.]
Phút chốc, kênh bình luận im lặng lại.
Những anti fan chuyên sỉ vả Lê Nhất Ninh cũng im lặng như gà không dám phát ngôn bình luận nữa.
*
Lúc này, trên tầng lầu của một tập đoàn nào đó.
Hoắc Thâm nhíu chặt mày nghe những lời chú Hứa báo lại, nặng nề đáp một câu: “Con biết rồi.”
Chú Hứa vội vàng hỏi: “Thiếu gia, ngựa đã đưa qua cho phu nhân rồi nhưng tôi đoán tổ tiết mục bên đó đối xử với phu nhân không tốt lắm đâu, cậu không đi tham gia chương trình này sao?”
Hoắc Thâm lạnh mặt: “Không đi.”
Chú Hứa nghẹn chốc lát, nói lời thấm thía: “Tôi là người nhìn thiếu gia lớn lên cũng biết trước kia cậu có rất nhiều ý kiến với phu nhân nhưng phu nhân đã thay đổi rồi, thiếu gia cậu có phải cũng nên thay đổi mới phải, đã trở thành vợ chồng rồi thì tại sao không thể thử xoa dịu quan hệ, chung sống hòa hợp với nhau?”
Thân làm một người từng trải, chú Hứa là đau lòng cho Hoắc Thâm. Cũng biết nguyên nhân chân chính tại sao Hoắc Thâm kết hôn với Lê Nhất Ninh.
Lúc trước, chú Hứa quả thực là nhắm một mắt mở một mắt, dẫu sao bản thân Lê Nhất Ninh cũng có chút không giữ đạo, nhưng nay ông cảm thấy Lê Nhất Ninh đã thay đổi, tuy vẫn còn chút kiêu ngạo như cũ nhưng thật sự rất đáng yêu.
Hơn nữa đối xử với người làm trong nhà cũng không tệ, nói thẳng ra thì thật sự rất phù hợp với Hoắc Thâm.
Cuộc hôn nhân mang tính thương mại này của hai người chỉ cần không xuất hiện vấn đề lớn thì không thể ly hôn, càng huống chi Hoắc Thâm cũng lớn như vậy rồi lại không có thích cô gái nào khác, chú Hứa cảm thấy thái độ của anh đối với Lê Nhất Ninh cũng không còn như trước nữa, vậy thì tại sao không thử tìm hiểu sâu hơn một chút chứ?
Chú Hứa khát vọng Hoắc Thâm có được hạnh phúc, cho nên mới dùng thân phận bề trên để nói chuyện với anh.
Nghe thấy tiếng xưng hô ‘thiếu gia’ này, Hoắc Thâm càng hiểu rõ ý của chú Hứa.
Anh ngừng lại, trước mắt bỗng hiện lên hình ảnh người phụ nữ lời ngay lý thẳng bảo mình giúp đỡ xử lý ký hợp đồng, bảo mình giải quyết các thủ tục hợp đồng cho cô ấy.
Thật ra trước kia Hoắc Thâm không hiểu Lê Nhất Ninh quá nhiều, những gì anh biết đều từ những lời đồn mà có.
Đại tiểu thư kiêu ngạo tùy hứng của Lê gia chính là đối tượng liên hôn phù hợp nhất với Hoắc gia.
Khi ấy Hoắc Thâm anh đối với hôn nhân không hề có bất kỳ trông đợi và khát khao gì cả, tùy tiện nói ra điều kiện xong cứ như vậy có cuộc hôn nhân này rồi.
Anh hốt hoảng trong chốc lát, im lặng không lên tiếng.
Chú Hứa thấy hiệu quả đã đạt được rồi, cũng không nhiều lời nữa: “Tóm lại không miễn cưỡng thiếu gia, nhưng có thể tiếp xúc với phu nhân nhiều một chút, thật ra phu nhân rất đáng yêu đấy.”
Cúp điện thoại xong, Hoắc Thâm lười nhác ngồi dựa trên ghế nghỉ ngơi chốc lát, ma xui quỷ khiến thế nào lại bấm mở chương trình trực tiếp.
Vừa mở ra lập tức nhìn thấy cảnh tượng Lê Nhất Ninh cùng một người đàn ông khác cưỡi ngựa, anh híp mắt nhìn đám cỏ xanh um dưới vó ngựa, lòng chùng vài giây.
Chương trình này, là định lúc nào cũng nhắc nhở ‘đám cỏ xanh um’ ở trên đầu của anh đúng không?
Hoắc Thâm lạnh lùng nhìn mấy cái, lúc xem đến gương mặt tươi cười rạng rỡ của Lê Nhất Ninh, anh không thể không thừa nhận lời của một fan trong đạn mạc nói rằng:
Gương mặt này của Lê Nhất Ninh, dù làm một bình hoa nhìn mười năm cũng không chán.
Anh giãn mày, lúc đang xem thì trợ lý từ bên ngoài đi vào.
“Hoắc tổng.”
Hoắc Thâm đóng điện thoại lại, ngước mắt nhìn anh ta: “Có chuyện gì.”
Lâm Thuận Bân vờ như bản thân không nghe thấy âm thanh vừa rồi, đặt văn kiện ở trên mặt bàn của anh: “Hai phần văn kiện này cần ký tên, còn có…… em trai của anh tới công ty rồi.”
Tay cầm bút của Hoắc Thâm dừng một cái, vạch ra một đường bút dài, anh ‘ừ’ một tiếng lạnh nhạt nói: “Đi sắp xếp, ba giờ mở họp.”
“Vâng ạ.”
Đợi người đi rồi, Hoắc Thâm cũng không còn tâm tình xem trực tiếp nữa.
Vừa rồi có thể là đầu anh nhất thời bị nóng mà thôi, nên động lòng trắc ẩn bởi những lời chú Hứa nói.
*
Lê Nhất Ninh không hề biết chú Hứa đã giúp mình nói chuyện, sau khi cô và Phương Văn Lâm tới nhà khách xong, nhà khách quả thật không tệ được xây trong rừng cây có loại cảm giác giống như ẩn cư trong rừng núi vậy.
Chỉ với hoàn cảnh này thôi đã khiến cô cực thích rồi.
Xuống khỏi ngựa, Lê Nhất Ninh và Phương Văn Lâm lấy hành lý xuống đi vào quán trọ dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác.
Phương Văn Lâm nhìn cô: “Chúng ta có cần dọn dẹp trước một chút không?”
“Có lẽ là cần.”
Lê Nhất Ninh nhìn một vòng: “Tôi đi nấu chút nước, đợi lát nữa bọn chị Lâm Du tới có thể uống chút nước nóng.”
“Được.”
Hai người phân công làm việc, rõ ràng ngày càng ăn ý.
Giống như hai người không phải là người lần đầu tới quán trọ vậy, hoàn toàn không có cái gọi là tay chân luống cuống như tổ tiết mục mong muốn.
Tổ tiết mục nhìn bọn họ: “Không có ấm nước nóng.”
Phương Văn Lâm sững người: “Không cung cấp cho sao?”
Tổ tiết mục: “Chúng tôi đưa tiền vốn cho Lâm Du rồi, muốn mua gì mọi người tự đi mua, chúng tôi chỉ cung cấp nhà khách này thôi.”
Lê Nhất Ninh ờ ờ hai tiếng, khom lưng mở hành lý của mình ra: “Không sao, có lẽ tôi có mang theo ấm nước nóng.”
Vừa mở ra, fan trong kênh trực tuyến kinh ngạc hô lên.
Vali hành lý của Lê Nhất Ninh được sắp xếp vô cùng ngay ngắn!! Giống như một giao diện vậy.
Tổ tiết mục đương nhiên không bỏ qua điểm nóng này, trực tiếp hỏi: “Ninh Ninh hành lý của cô là tự cô sắp xếp sao?”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh cười một cái: “Đương nhiên là không phải rồi, tôi không có năng lực ở phương diện này.”
Cô thẳng thắn: “Người làm trong nhà thu dọn đấy, thu dọn rất lợi hại phải không.”
Tổ tiết mục: “……”
Lợi hại thì lợi hại, nhưng có phải là cô thu dọn đâu, cô tự hào như vậy làm gì.
Lê Nhất Ninh giống như biết người của tổ đạo diễn nghĩ cái gì vậy, cô cười giải thích: “Chị gái giúp việc cũng có sở trường của chị gái giúp việc, mỗi một ngành nghề đều có ưu thế riêng của nó cho nên tôi phải khen bọn họ.”
Cô hơi chớp mắt, nói với ống kính: “Các chị gái giúp việc ơi, lần sau về nhà đừng oán trách em vứt quần áo lung tung được không! Ninh Ninh sẽ tăng tiền lương cho mọi người mà.”
Lời nói này hơi có phần đáng yêu giống như là bán manh vậy, khiến người ta muốn bôi đen cô cũng không nỡ xuống tay.
Không lâu sau, Lâm Du và Tề Thao bọn họ cũng tới cả rồi.
Sau khi toàn thành viên của nhà khách tập họp đầy đủ, đạo diễn mới nói với bọn họ ngoại trừ bỏ vốn đầu tư ra thì tổ tiết mục không cho bất kỳ tiền ủng hộ và viện trợ nào nữa, có cần gì thì để mọi người tự mình nghĩ cách đi.
Nghe tới đây, Lâm Du bắt đầu có hơi hoảng hốt.
“Nấu cơm cũng cần tự chúng tôi vận động hay sao?”
Đạo diễn gật đầu: “Đương nhiên.”
Im lặng chốc lát, mấy người chỉ đành phải tiếp nhận quy tắc trò chơi này.
Sau khi thu xếp xong đồ đạc, mọi người cũng đã đói cả rồi.
“Lâm Du, có chút đói rồi.” Tề Thao nhìn về phía Lâm Du.
Lâm Du gật đầu, nhìn những người còn lại: “Đói cả chưa? Mọi người muốn ăn cái gì?”
Đồng Nhiễm là người đầu tiên giơ tay, nhỏ giọng nói: “Có chút muốn ăn mì.”
Giang Nguyên cũng gật đầu theo: “Tôi sao cũng được.”
Phương Văn Lâm: “Sao cũng được, xem có gì ăn được thì ăn cái đó đi.”
Lúc đến lượt Lê Nhất Ninh, cô nghĩ ngợi nói: “Thật ra em sao cũng được, em không đói lắm.”
Cuối cùng, Lâm Du quyết định vẫn nên nấu chút mì ăn.
Dù sao cũng muộn rồi, không ăn chút gì đó sợ là chống không nổi.
“Tôi đi nấu mì, đợi chút mở họp.”
Đồng Nhiễm tích cực: “Vậy em tới giúp chị nhé.”
Lê Nhất Ninh thấy vậy, nhíu mày một cái không chủ động đi vào phòng bếp nữa.
Cô về phòng ngủ, mà lúc này trên đạn mạc lại bắt lấy điểm không siêng năng này của cô bắt đầu công kích.
Lê Nhất Ninh không biết gì cả, chỉ lo bận rộn việc của mình.
Cô ngồi ở trước mặt bàn vùi đầu làm việc, không ai biết cô đang làm cái gì.
Một lúc sau, Lâm Du gọi cô ra ăn mì, Lê Nhất Ninh mới lấy theo quyển sổ nhỏ của mình đi ra.
Sau khi ăn mì xong, sáu người tụ lại ở quanh bàn mở họp.
“Tôi lấy tiền vốn ra đây, đây là tiền vốn khởi động của chúng ta, vấn đề lúc này của chúng ta là cần đi mua một số vật dụng cần thiết trước.”
Lâm Du có chút đau đầu: “Nhưng ở đây cách chợ hơi xa, muốn đi mua đồ một lần cần phải mất hai tiếng đi lẫn về, hơn nữa ba ngày sau chúng ta bắt đầu kinh doanh rồi, hình ảnh của nhà khách cũng cần chụp trước, sau đó đăng lên mạng.”
Tóm lại, sáu người năm bè bảy mảnh, còn chưa đoàn kết với nhau.
Thật ra Lê Nhất Ninh rất muốn khoe khoang nói mình tới làm, nhưng nghĩ tới nghĩ lui không phù hợp với quy tắc trò chơi nên vẫn thôi.
Cô nhíu mày nghe Lâm Du sắp xếp, bỗng Đồng Nhiễm gọi cô một tiếng: “Ninh Ninh, cô luôn nhíu mày, là cảm thấy chị Lâm Du sắp xếp không ổn thỏa sao?”
Bỗng chốc mọi người đồng loạt quay đầu nhìn cô, ngay cả đạn mạc cũng nổi lên đợt công kích mới dành cho cô.
Lê Nhất Ninh nghẹn chốc lát, lắc lắc đầu móc quyển sổ nhỏ của mình ra: “Chị Lâm Du, chị nhìn kế hoạch em viết xem sao, đây là còn chưa đến ngày kinh doanh, thật ra chúng ta có thể sắp xếp như vậy.”
Lâm Du cúi đầu nhìn, mắt vụt sáng: “Woa, Ninh Ninh kế hoạch này của em quá chu toàn, em viết từ lúc nào vậy?”
Lê Nhất Ninh ngại ngùng cười cười: “Lúc chị với Đồng Nhiễm đi làm cơm, vừa vặn em cũng không có chuyện gì làm cho nên muốn viết xem có giúp được gì không.”
Nụ cười Lâm Du xán lạn, gật đầu: “Có có có, có giúp đỡ rất lớn ấy chứ, sự giúp đỡ này của em quá lớn rồi, đúng rồi, sao em biết vật giá ở bên này vậy?”
Lê Nhất Ninh ‘ồ’ một tiếng: “Lúc em với anh Lâm tới đây có dân chăn nuôi dẫn đường, thuận miệng hỏi ạ.”
Nghe xong, fan ở kênh trực tuyến cũng có không ít người nhìn cô với cặp mắt khác xưa.
[Thì ra vừa rồi cô ấy đang viết cái này sao.]
[Thật ra Lê Nhất Ninh rất tỉ mỉ, nào có tính cách kiêu ngạo của đại tiểu thư chứ, tôi cảm thấy cô ấy rất dễ ở chung mà.]
[Lê Nhất Ninh đúng là bảo tàng mà! Chuyện này mà cũng có thể nghĩ ra!]
[Còn có còn có, chuyện Lê Nhất Ninh làm hình như không phải không có công dụng, cô ấy là đang nghiêm túc suy nghĩ đấy, khâm phục khâm phục.]
[Thật ra tôi muốn nói, nhìn Đồng Nhiễm giống như làm rất nhiều việc nhưng thật ra không có việc nào có ích cả, đi nhà bếp cũng không giúp đỡ được gì.]
[Thủy quân của Lê Nhất Ninh cút đi được không! Ở đây không cần mấy người!]
[Mọi người đừng có cãi nhau, tôi muốn hỏi Lê Nhất Ninh tại sao lại dựa gần Giang Nguyên như vậy hả?]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.