Cô Vợ Sát Thủ Của Tổng Tài Máu Lạnh
Chương 14: Hồi tưởng (3)
Võ Lâm Kim Ngân
23/06/2018
Tại vùng ngoại ô của Kyoto. Nơi được gọi là căn cứ của Âu Dương thị
Âu Dương thị là băng xã hội đen thống trị thế giới ngầm Kyoto. Đối tượng mà Trúc Băng được thuê để xử lý chính là đối tác của Âu Dương thị..
Trong phòng khách của Âu Dương. Một người đàn ông đứng tuổi đi đi lại lại đứng ngồi không yên, vẻ mặt không giấu được sự lo sợ, hoảng hốt.
-"Lão đại, lần này anh nhất định phải cứu tôi.. Nếu không... Nếu không tôi chết anh nhất định chịu thiệt"
Người đàn ông ngồi trên sopha, hai tay choàng qua ghế, tia khinh thường thoáng qua mặt hắn ta." Ông già này, ông ấy nghĩ mình có giá trị lắm sau. Đường đường là lão đại, thống trị trời đêm Kyoto, mà lại sợ lời đe dọa từ lão già này sao, rõ nực cười. Nhưng nếu để Death thành công ra tay với lão chẳng phải Âu Dương không còn mặt mũi nào. Coi như ta đại nhân đại lượng cứu rỗi ngươi vậy ". Lão đại suy nghĩ
-Được rồi, Lý tổng, ông cứ ở lại đây đi. Căn cứ của Âu Dương không phải là nơi người khác có thể tùy tiện vào được. Ta có chuyện đi trước đây
-Lão đại, tôi đã làm theo lời dặn. Một người đàn ông vét đen bước đến, cung kính đưa sắp hồ sơ cho vị lão đại.. Đây là người đã gặp mặt em của ông Lý và liên lạc rất thường xuyên. Nhưng mà... Người kia ấp úng
-Thế nào... Lão đại hỏi
-Thật kì lạ là thông tin về người này không thể điều tra được... Người kia nói
Vị lão đại cau mày. Lật sắp hồ sơ trên tay:"Sở Tuyết Nhi"
***
Sau giờ tan học, như mọi ngày tên Lương Cung Bằng cứ bám theo cô nhưng hôm nay không thấy hắn đâu. Đúng là không khí trong lành nha. Nhưng chiếc xe đằng sau cứ theo cô từ lúc rời trường đến giờ. Rõ ràng có ý đồ xấu. Cô cũng không mấy quan tâm đường đường là kim bài sát thủ nên có bị bắt thoát ra được là chuyện dễ dàng. Cô cũng thừa biết những người này là bảo vệ mục tiêu của cô. Hắn trốn rất kĩ. Gần nửa tháng nay hầu như không có tin của hắn. Người ta nói:" Không vào hang cọp sau bắt được cọp con", nên khi chiếc xe lao đến chặn trước cô khi chuẩn bị qua đường cô giả vờ chống cự và để chúng đánh ngất mang lên xe
****×
Bọn chúng đánh thuốc mê đưa cô đến một nơi nào đó. Khi tỉnh lại cô thấy mình đang bị trói vào chiếc ghế gỗ, căn phòng tối om chỉ có duy nhất một chiếc đèn trên đầu cô
-Cô tỉnh rồi à. Giọng một người đàn ông nghe như tiếng trẻ con
-Đây là đâu. Các người là ai. Mau thả tôi ra. Cô gái nhỏ sợ sệt
-Tách. Tiếng bật công tác cầu dao cả căn phòng được thắp sáng. Trước mặt cô là ba gã đàn ông, một người trong số họ là cậu thanh niên trẻ độ chừng 17 tuổi.Tên này quả là yêu nghiệt nha. Hắn ta cao khoảng 1m8. Ngũ quan tuyệt đẹp cùng con ngươi màu xám tro toát lên vẻ lạnh lùng đầy mị hoặc. Cậu thanh niên bước một bước dài đến trước mặt cô, cất giọng lạnh lùng
- Cô là Sở Tuyết Nhi
Cô tỏ vẻ sợ sệt
-Phải. Cậu là ai. Sao lại bắt tôi??-Cô không cần biết tôi là ai. Cô chỉ cần thành thật trả lời câu hỏi của tôi thì cô sẽ an toàn. Thiếu niên tuấn tú lạnh lùng đáp
- Được được tôi sẽ khai. Tôi biết gì tôi sẽ khai. Chỉ cần cậu đừng làm hại tôi... Sự hoảng hốt, sợ hãi thể hiện rõ trên mặt cô gái nhỏ
Thiếu niên hoàn mỹ khẽ nhếch môi. Kéo một cái ghế ngồi trước mặt cô bắt chéo hai chân
-Vậy tôi hỏi cô. Cô và Lý tổng có quan hệ gì???
-Bác Lý là người quen của cha tôi. Nên bác ấy nhờ tôi tìm kiếm người anh của bác ấy. Hơn nữa giao tình của bác ấy với Sở thị rất tốt sao tôi lại có thể từ chối.. Cô gái nhỏ nước mắt ngấn lệ phân trần
Âu Dương Nam Hàn thân ảnh dựa vào ghế. Đôi mắt thâm thúy liếc qua cô một lượt. Lời cô ta làm hắn nữa tin nữa ngờ. Sở thị là chi nhánh của Hạ gia. Nghe đâu Hạ nhị tiểu thư thông minh hơn người lại thần thần bí bí. Làm Âu Dương hắn muốn rõ nhiều hơn. Hơn nữa cô gái này lai lịch bất minh liệu có phải.....
-Ta chưa nghe qua Sở thị lại có con gái. Cô vừa rồi tự nhận là con của xú lão gia nhà đó
-Ta là con riêng của lão ta. Thử hỏi chuyện như vậy liệu lão ta có dám truyền ra ngoài.
Quả thật là Sở Tuyết Nhi là con riêng của Sở lão gia. Nhưng nay cô ta là người họ Hạ. Vì được Hạ nhị tiểu thư Hạ Trúc Băng cưu mang, lại là người thân cận của Hạ tiểu thư. Nay Hạ tiểu thư mượn danh cô ta làm nhiệm vụ quả thật là diễm phúc với cô ta
Cuộc tra hỏi tiếp diễn được vào giờ. Đa phần là liên quan Hạ tiểu thư cô luôn miệng nói mình không biết. Âu Dương Nam Hàn chao mày ra lệnh cho hai người áo đen phía sau đem giam cô lại. Còn mình bỏ đi
Trên đường đến phòng giam quanh co nếu không phải quen đường thì khó mà thoát ra. Bản thân cô trời sinh trí nhớ tốt chỉ nhìn một lần là nhớ ngay cô chẳng ngại gì. Cô đánh ngất hai tên áp giải sao đó đi tìm Lý lão gia.
Có ai thắc mắc vì sao Hạ Trúc Băng không giết họ không???? Trước giờ danh tiếng của Death ngoài những siêu sát thủ giết người không gớm tay nhưng không giết người ngoài mục tiêu trừ tự vệ. Nhưng nếu được tha mạng mà muốn trả thù thì nên kêu tổ tiên chuẩn bị cho một chỗ tốt đi là vừa
Hạ Trúc Băng tiến vào phòng Lý tổng đang lo sợ đứng ngồi không yên
-Lý tổng. Tôi là người được thiếu gia điều đến đưa ông đi
HTB diện đồ vét mắt kính đen cúi chào ông ta 1 cách cung kính thật ra là đê chào tạm biệt người chết ấy. Cô rút ra trong chiếc nhẫn một sợi dây. Đây không phải là dây bình thường mà nó được làm từ dạ minh châu mà cô phát hiện trong một chiếc tàu đắm ở Thái Bình Dương, nó đã được cô đặc chế. Sợi dây không dấu vết quấn quanh cổ ông ta. Nhưng do ông ta quá sợ hãi đã vô tình khiến ông ta đầu lìa khỏi cổ. HTB không chút cảm xúc mặt vẫn lạnh băng quay lưng bước đi. Vừa mở cửa đã thấy Âu Dương tứ thiếu gia Âu Dương Nam Hàn ở trước cửa nhìn cô nhếch miệng cười
-Được đại sát thủ K danh tiếng lẫy lừng đến thăm quả là vinh dự. Xem ra cô giết đối tác của tôi rồi. Âu Dương bọn ta bị tổn thất a. Cô phải làm sao đây?? ADNH cười gian trá
Âu Dương thị là băng xã hội đen thống trị thế giới ngầm Kyoto. Đối tượng mà Trúc Băng được thuê để xử lý chính là đối tác của Âu Dương thị..
Trong phòng khách của Âu Dương. Một người đàn ông đứng tuổi đi đi lại lại đứng ngồi không yên, vẻ mặt không giấu được sự lo sợ, hoảng hốt.
-"Lão đại, lần này anh nhất định phải cứu tôi.. Nếu không... Nếu không tôi chết anh nhất định chịu thiệt"
Người đàn ông ngồi trên sopha, hai tay choàng qua ghế, tia khinh thường thoáng qua mặt hắn ta." Ông già này, ông ấy nghĩ mình có giá trị lắm sau. Đường đường là lão đại, thống trị trời đêm Kyoto, mà lại sợ lời đe dọa từ lão già này sao, rõ nực cười. Nhưng nếu để Death thành công ra tay với lão chẳng phải Âu Dương không còn mặt mũi nào. Coi như ta đại nhân đại lượng cứu rỗi ngươi vậy ". Lão đại suy nghĩ
-Được rồi, Lý tổng, ông cứ ở lại đây đi. Căn cứ của Âu Dương không phải là nơi người khác có thể tùy tiện vào được. Ta có chuyện đi trước đây
-Lão đại, tôi đã làm theo lời dặn. Một người đàn ông vét đen bước đến, cung kính đưa sắp hồ sơ cho vị lão đại.. Đây là người đã gặp mặt em của ông Lý và liên lạc rất thường xuyên. Nhưng mà... Người kia ấp úng
-Thế nào... Lão đại hỏi
-Thật kì lạ là thông tin về người này không thể điều tra được... Người kia nói
Vị lão đại cau mày. Lật sắp hồ sơ trên tay:"Sở Tuyết Nhi"
***
Sau giờ tan học, như mọi ngày tên Lương Cung Bằng cứ bám theo cô nhưng hôm nay không thấy hắn đâu. Đúng là không khí trong lành nha. Nhưng chiếc xe đằng sau cứ theo cô từ lúc rời trường đến giờ. Rõ ràng có ý đồ xấu. Cô cũng không mấy quan tâm đường đường là kim bài sát thủ nên có bị bắt thoát ra được là chuyện dễ dàng. Cô cũng thừa biết những người này là bảo vệ mục tiêu của cô. Hắn trốn rất kĩ. Gần nửa tháng nay hầu như không có tin của hắn. Người ta nói:" Không vào hang cọp sau bắt được cọp con", nên khi chiếc xe lao đến chặn trước cô khi chuẩn bị qua đường cô giả vờ chống cự và để chúng đánh ngất mang lên xe
****×
Bọn chúng đánh thuốc mê đưa cô đến một nơi nào đó. Khi tỉnh lại cô thấy mình đang bị trói vào chiếc ghế gỗ, căn phòng tối om chỉ có duy nhất một chiếc đèn trên đầu cô
-Cô tỉnh rồi à. Giọng một người đàn ông nghe như tiếng trẻ con
-Đây là đâu. Các người là ai. Mau thả tôi ra. Cô gái nhỏ sợ sệt
-Tách. Tiếng bật công tác cầu dao cả căn phòng được thắp sáng. Trước mặt cô là ba gã đàn ông, một người trong số họ là cậu thanh niên trẻ độ chừng 17 tuổi.Tên này quả là yêu nghiệt nha. Hắn ta cao khoảng 1m8. Ngũ quan tuyệt đẹp cùng con ngươi màu xám tro toát lên vẻ lạnh lùng đầy mị hoặc. Cậu thanh niên bước một bước dài đến trước mặt cô, cất giọng lạnh lùng
- Cô là Sở Tuyết Nhi
Cô tỏ vẻ sợ sệt
-Phải. Cậu là ai. Sao lại bắt tôi??-Cô không cần biết tôi là ai. Cô chỉ cần thành thật trả lời câu hỏi của tôi thì cô sẽ an toàn. Thiếu niên tuấn tú lạnh lùng đáp
- Được được tôi sẽ khai. Tôi biết gì tôi sẽ khai. Chỉ cần cậu đừng làm hại tôi... Sự hoảng hốt, sợ hãi thể hiện rõ trên mặt cô gái nhỏ
Thiếu niên hoàn mỹ khẽ nhếch môi. Kéo một cái ghế ngồi trước mặt cô bắt chéo hai chân
-Vậy tôi hỏi cô. Cô và Lý tổng có quan hệ gì???
-Bác Lý là người quen của cha tôi. Nên bác ấy nhờ tôi tìm kiếm người anh của bác ấy. Hơn nữa giao tình của bác ấy với Sở thị rất tốt sao tôi lại có thể từ chối.. Cô gái nhỏ nước mắt ngấn lệ phân trần
Âu Dương Nam Hàn thân ảnh dựa vào ghế. Đôi mắt thâm thúy liếc qua cô một lượt. Lời cô ta làm hắn nữa tin nữa ngờ. Sở thị là chi nhánh của Hạ gia. Nghe đâu Hạ nhị tiểu thư thông minh hơn người lại thần thần bí bí. Làm Âu Dương hắn muốn rõ nhiều hơn. Hơn nữa cô gái này lai lịch bất minh liệu có phải.....
-Ta chưa nghe qua Sở thị lại có con gái. Cô vừa rồi tự nhận là con của xú lão gia nhà đó
-Ta là con riêng của lão ta. Thử hỏi chuyện như vậy liệu lão ta có dám truyền ra ngoài.
Quả thật là Sở Tuyết Nhi là con riêng của Sở lão gia. Nhưng nay cô ta là người họ Hạ. Vì được Hạ nhị tiểu thư Hạ Trúc Băng cưu mang, lại là người thân cận của Hạ tiểu thư. Nay Hạ tiểu thư mượn danh cô ta làm nhiệm vụ quả thật là diễm phúc với cô ta
Cuộc tra hỏi tiếp diễn được vào giờ. Đa phần là liên quan Hạ tiểu thư cô luôn miệng nói mình không biết. Âu Dương Nam Hàn chao mày ra lệnh cho hai người áo đen phía sau đem giam cô lại. Còn mình bỏ đi
Trên đường đến phòng giam quanh co nếu không phải quen đường thì khó mà thoát ra. Bản thân cô trời sinh trí nhớ tốt chỉ nhìn một lần là nhớ ngay cô chẳng ngại gì. Cô đánh ngất hai tên áp giải sao đó đi tìm Lý lão gia.
Có ai thắc mắc vì sao Hạ Trúc Băng không giết họ không???? Trước giờ danh tiếng của Death ngoài những siêu sát thủ giết người không gớm tay nhưng không giết người ngoài mục tiêu trừ tự vệ. Nhưng nếu được tha mạng mà muốn trả thù thì nên kêu tổ tiên chuẩn bị cho một chỗ tốt đi là vừa
Hạ Trúc Băng tiến vào phòng Lý tổng đang lo sợ đứng ngồi không yên
-Lý tổng. Tôi là người được thiếu gia điều đến đưa ông đi
HTB diện đồ vét mắt kính đen cúi chào ông ta 1 cách cung kính thật ra là đê chào tạm biệt người chết ấy. Cô rút ra trong chiếc nhẫn một sợi dây. Đây không phải là dây bình thường mà nó được làm từ dạ minh châu mà cô phát hiện trong một chiếc tàu đắm ở Thái Bình Dương, nó đã được cô đặc chế. Sợi dây không dấu vết quấn quanh cổ ông ta. Nhưng do ông ta quá sợ hãi đã vô tình khiến ông ta đầu lìa khỏi cổ. HTB không chút cảm xúc mặt vẫn lạnh băng quay lưng bước đi. Vừa mở cửa đã thấy Âu Dương tứ thiếu gia Âu Dương Nam Hàn ở trước cửa nhìn cô nhếch miệng cười
-Được đại sát thủ K danh tiếng lẫy lừng đến thăm quả là vinh dự. Xem ra cô giết đối tác của tôi rồi. Âu Dương bọn ta bị tổn thất a. Cô phải làm sao đây?? ADNH cười gian trá
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.