Cô Vợ Sát Thủ Của Tổng Tài Máu Lạnh
Chương 19: Tần Quyết Phong
Võ Lâm Kim Ngân
23/06/2018
Trịnh Diệc Phàm kéo Hạ Trúc Băng lên xe. Ôm cô vào lòng mình. Vuốt lên
mái tóc cô. Hạ Trúc Băng đen mặt. Tên này, hắn xem cô là thú nuôi hay
sao. Trịnh Diệc Phàm đưa mắt nhìn Hạ Trúc Băng, mãi lúc sau mới lên
tiếng
"Sao em lại đến sớm thế. Không phải đang trong trường sao"
Hạ Trúc Băng đáp
"Thì sao. Tôi đến tìm anh sớm hơn không được sao"
Trịnh Diệc Phàm không che dấu vẻ vui mừng, toe toét cười. Người đàn ông này có phải hay không quá là giống con nít đi.
" Bây giờ chúng ta đi đâu?? "- Hạ Trúc Băng hỏi
"Em muốn đi đâu thì đi đó"- Trịnh Diệc Phàm đáp,mắt không rời khỏi cô, tay thì vẫn tiếp tục vuốt ve đầu cô
Di động đột nhiên reo. Hạ Trúc Băng mở ra xem, là Thiên Nhị đánh tới. Cô nhăn mày, không có việc quan trọng họ sẽ không gọi cô. Trịnh Diệc Phàm vốn đã biết thân phận cô nên cũng không cần kiên kị. Cô thản nhiên bắt máy, Trịnh Diệc Phàm nhướng mày. Cô như vậy thản nhiên trước mặt hắn sao
"Alo, tôi nghe"
"Tiểu Băng cậu đang ở nơi nào??? "- Hồng Thiên Nhị không giấu được kích động
" Chuẩn bị ăn trưa. Sao thế??? "
" Tần ca ca về nước rồi. Cậu có đến đón không "
Hạ Trúc Băng mới chợt nhớ ra, gần đây nhiều việc nên cô quên mất
"Phong ca ca về nước, tớ quên mất tớ đến ngay. Các cậu đang ở đâu. Tớ liền đến ngay"
" Sân bay quốc tế. Cậu mau đến nha. "
" Được tớ đến ngay"
Hạ Trúc Băng còn đang vui mừng, quay qua liền thấy Trịnh Diệc Phàm đen mặt.
" Sao thế. " Hạ Trúc Băng hỏi
" Không có gì"- Trịnh Diệc Phàm lắc đầu- " Anh đưa em đến sân bay đón hắn"
" Được"- Hạ Trúc Băng đáp.
Trịnh Diệc Phàm không thích Phong ca ca sao. Bọn họ đã nhận thức nhau sao
*****
Sân bay quốc tế
Mọi người đang xôn xao. Nơi nào xuất hiện các mỹ nữ như thế làm họ hâm mộ không thôi.
" Các người nói xem. Làm sao trên đời lại có người đẹp như vậy. Không chỉ một mà những ba người nha"
Một người khác lại la lên
" Ngươi xem lại có thêm một người đẹp kìa"
Hạ Trúc Băng cùng Trịnh Diệc Phàm bước xuống lặp tức thành tâm điểm của mọi người
" A người kia không phải là Trịnh tổng Trịnh Diệc Phàm sao. Cô gái kia hẳn là bạn gái hắn đi"
Trịnh Diệc Phàm về nước không lâu. Sau khi mở họp báo liền trở thành nam nhân mà mọi người muốn cưới nhất. Trên người luôn có khí tức vương giả, cao cao tại thượng cho cảm giác người lạ chớ gần. Hạ Trúc Băng cũng không kém cạnh, mang vẻ mặt băng sơn mỹ nhân, khi nở nụ cười lại là mặt trời chói chang, làm người khác không thể rời mắt. Hai người đều là băng sơn, tưởng chừng sẽ đẩy nhau nhưng lại hợp nhau vô cùng
Hạ Trúc Băng thấy bọn người Thiên Nhị nhanh chóng chạy đến
" Tiểu Băng cậu bây giờ mới đến sao"- Hàn Vũ Thiên nói
"Xin lỗi, đường kẹt xe quá"- Hạ Trúc Băng cười
Hồng Thiên Nhị không nói gì nhìn vào Hạ Trúc Băng cùng Trịnh Diệc Phàm. Hạ Trúc Băng mới nhận thức được có gì không đúng theo tầm mắt Hồng Thiên Nhị nhìn đến. Trịnh Diệc Phàm gắt gao nắm tay cô không buông. Cô ngước lên nhìn hắn. Môi hắn mím thành đường thẳng, nửa chữ cũng không nói.
Hàn Vũ Nhất la lên
"A. Tần ca ca kìa"
Tần Quyết Phong bước ra, khóe miệng mang theo nụ cười chóng chang như ánh mặt trời làm cho bao thiếu nữ tan chảy. Mà cũng chỉ có bọn người Hạ Trúc Băng biết nụ cười đó đáng sợ đến mức nào
"Mọi người đến đón ta. Ta thật là cảm động nha"- Tần Quyết Phong cười nói. Tầm mắt chuyển từ bọn người Hạ Trúc Băng đến hai bàn tay đan vào nhau của Trịnh Diệc Phàm và Hạ Trúc Băng. Chỉ mình cô biết, khi Tần Quyết Phong đi đến, sắc mặt Trịnh Diệc Phàm càng khó coi, nhanh chóng xiết chặt tay cô, như sợ buông lỏng cô sẽ chạy đi mất
"Vị này là... "- Tần Quyết Phong nhìn Trịnh Diệc Phàm
Trịnh Diệc Phàm lên tiếng, giọng nói nghe mùi thuốc súng
"Tôi là vị hôn phu của cô ấy"
"A" Tần Quyết Phong vẫn tươi cười trên mặt. Nhưng tay đã nhanh chóng nhéo hai má Hạ Trúc Băng
"Tiểu Băng Băng, em cũng quá tàn nhẫn đi. Không phải lúc trước em bảo lớn lên sẽ lấy anh sao. Mới đây đã có vị hôn phu rồi, em nói xem anh sống làm sao đây"
"Anh buông em ra đi. Đau quá. Anh sống thế nào thì liên quan gì em"
Tần Quyết Phong bày bộ mặt tội nghiệp, ôm Hạ Trúc Băng vào lòng
"Tiểu Băng Băng em đây là tổn thương anh nha"
" Mặc kệ anh, không nhanh lên em đói quá rồi. Nếu không vì anh thì giờ này e đã no nê rồi. Nhanh đi ăn em đã đặt nhà hàng rồi"- Hạ Trúc Băng cáo trạng
Trịnh Diệc Phàm một câu cũng không nói đen mặt nhìn bọn họ. Hạ Trúc Băng cảm thấy lạnh sống lưng quay sang thì thấy người bên cạnh tỏa ra hàn khí. Cô cười hì hì
"Đừng lo"- Tay siết chặt lấy Trịnh Diệc Phàm. Vẻ mặt hắn mới hòa hoãn một chút
Tần Quyết Phong lên tiếng mặt hắn còn đen hơn lúc trước.
"Tiểu Băng Băng, em..... dạo này thế nào?? Có tốt hay không "
Hạ Trúc Băng đáp như không phải chuyện của mình
"Ở trong phòng, không ăn cơm, không gặp ai"
Rồi liếc Tần Quyết Phong một cái
"Thế... Một lát có đi ăn hay không.... "
Hạ Trúc Băng giảo hoạt cười
"Cái đấy còn phải xem"
"A"- Tần Quyết Phong kêu một tiếng rồi thở dài, quay lưng đi vào xe. Hạ Trúc Băng bị Trịnh Diệc Phàm ôm ngang hông đi vào xe. Bọn người Hồng Thiên Nhị lại cười trộm xem kịch vui
"Sao em lại đến sớm thế. Không phải đang trong trường sao"
Hạ Trúc Băng đáp
"Thì sao. Tôi đến tìm anh sớm hơn không được sao"
Trịnh Diệc Phàm không che dấu vẻ vui mừng, toe toét cười. Người đàn ông này có phải hay không quá là giống con nít đi.
" Bây giờ chúng ta đi đâu?? "- Hạ Trúc Băng hỏi
"Em muốn đi đâu thì đi đó"- Trịnh Diệc Phàm đáp,mắt không rời khỏi cô, tay thì vẫn tiếp tục vuốt ve đầu cô
Di động đột nhiên reo. Hạ Trúc Băng mở ra xem, là Thiên Nhị đánh tới. Cô nhăn mày, không có việc quan trọng họ sẽ không gọi cô. Trịnh Diệc Phàm vốn đã biết thân phận cô nên cũng không cần kiên kị. Cô thản nhiên bắt máy, Trịnh Diệc Phàm nhướng mày. Cô như vậy thản nhiên trước mặt hắn sao
"Alo, tôi nghe"
"Tiểu Băng cậu đang ở nơi nào??? "- Hồng Thiên Nhị không giấu được kích động
" Chuẩn bị ăn trưa. Sao thế??? "
" Tần ca ca về nước rồi. Cậu có đến đón không "
Hạ Trúc Băng mới chợt nhớ ra, gần đây nhiều việc nên cô quên mất
"Phong ca ca về nước, tớ quên mất tớ đến ngay. Các cậu đang ở đâu. Tớ liền đến ngay"
" Sân bay quốc tế. Cậu mau đến nha. "
" Được tớ đến ngay"
Hạ Trúc Băng còn đang vui mừng, quay qua liền thấy Trịnh Diệc Phàm đen mặt.
" Sao thế. " Hạ Trúc Băng hỏi
" Không có gì"- Trịnh Diệc Phàm lắc đầu- " Anh đưa em đến sân bay đón hắn"
" Được"- Hạ Trúc Băng đáp.
Trịnh Diệc Phàm không thích Phong ca ca sao. Bọn họ đã nhận thức nhau sao
*****
Sân bay quốc tế
Mọi người đang xôn xao. Nơi nào xuất hiện các mỹ nữ như thế làm họ hâm mộ không thôi.
" Các người nói xem. Làm sao trên đời lại có người đẹp như vậy. Không chỉ một mà những ba người nha"
Một người khác lại la lên
" Ngươi xem lại có thêm một người đẹp kìa"
Hạ Trúc Băng cùng Trịnh Diệc Phàm bước xuống lặp tức thành tâm điểm của mọi người
" A người kia không phải là Trịnh tổng Trịnh Diệc Phàm sao. Cô gái kia hẳn là bạn gái hắn đi"
Trịnh Diệc Phàm về nước không lâu. Sau khi mở họp báo liền trở thành nam nhân mà mọi người muốn cưới nhất. Trên người luôn có khí tức vương giả, cao cao tại thượng cho cảm giác người lạ chớ gần. Hạ Trúc Băng cũng không kém cạnh, mang vẻ mặt băng sơn mỹ nhân, khi nở nụ cười lại là mặt trời chói chang, làm người khác không thể rời mắt. Hai người đều là băng sơn, tưởng chừng sẽ đẩy nhau nhưng lại hợp nhau vô cùng
Hạ Trúc Băng thấy bọn người Thiên Nhị nhanh chóng chạy đến
" Tiểu Băng cậu bây giờ mới đến sao"- Hàn Vũ Thiên nói
"Xin lỗi, đường kẹt xe quá"- Hạ Trúc Băng cười
Hồng Thiên Nhị không nói gì nhìn vào Hạ Trúc Băng cùng Trịnh Diệc Phàm. Hạ Trúc Băng mới nhận thức được có gì không đúng theo tầm mắt Hồng Thiên Nhị nhìn đến. Trịnh Diệc Phàm gắt gao nắm tay cô không buông. Cô ngước lên nhìn hắn. Môi hắn mím thành đường thẳng, nửa chữ cũng không nói.
Hàn Vũ Nhất la lên
"A. Tần ca ca kìa"
Tần Quyết Phong bước ra, khóe miệng mang theo nụ cười chóng chang như ánh mặt trời làm cho bao thiếu nữ tan chảy. Mà cũng chỉ có bọn người Hạ Trúc Băng biết nụ cười đó đáng sợ đến mức nào
"Mọi người đến đón ta. Ta thật là cảm động nha"- Tần Quyết Phong cười nói. Tầm mắt chuyển từ bọn người Hạ Trúc Băng đến hai bàn tay đan vào nhau của Trịnh Diệc Phàm và Hạ Trúc Băng. Chỉ mình cô biết, khi Tần Quyết Phong đi đến, sắc mặt Trịnh Diệc Phàm càng khó coi, nhanh chóng xiết chặt tay cô, như sợ buông lỏng cô sẽ chạy đi mất
"Vị này là... "- Tần Quyết Phong nhìn Trịnh Diệc Phàm
Trịnh Diệc Phàm lên tiếng, giọng nói nghe mùi thuốc súng
"Tôi là vị hôn phu của cô ấy"
"A" Tần Quyết Phong vẫn tươi cười trên mặt. Nhưng tay đã nhanh chóng nhéo hai má Hạ Trúc Băng
"Tiểu Băng Băng, em cũng quá tàn nhẫn đi. Không phải lúc trước em bảo lớn lên sẽ lấy anh sao. Mới đây đã có vị hôn phu rồi, em nói xem anh sống làm sao đây"
"Anh buông em ra đi. Đau quá. Anh sống thế nào thì liên quan gì em"
Tần Quyết Phong bày bộ mặt tội nghiệp, ôm Hạ Trúc Băng vào lòng
"Tiểu Băng Băng em đây là tổn thương anh nha"
" Mặc kệ anh, không nhanh lên em đói quá rồi. Nếu không vì anh thì giờ này e đã no nê rồi. Nhanh đi ăn em đã đặt nhà hàng rồi"- Hạ Trúc Băng cáo trạng
Trịnh Diệc Phàm một câu cũng không nói đen mặt nhìn bọn họ. Hạ Trúc Băng cảm thấy lạnh sống lưng quay sang thì thấy người bên cạnh tỏa ra hàn khí. Cô cười hì hì
"Đừng lo"- Tay siết chặt lấy Trịnh Diệc Phàm. Vẻ mặt hắn mới hòa hoãn một chút
Tần Quyết Phong lên tiếng mặt hắn còn đen hơn lúc trước.
"Tiểu Băng Băng, em..... dạo này thế nào?? Có tốt hay không "
Hạ Trúc Băng đáp như không phải chuyện của mình
"Ở trong phòng, không ăn cơm, không gặp ai"
Rồi liếc Tần Quyết Phong một cái
"Thế... Một lát có đi ăn hay không.... "
Hạ Trúc Băng giảo hoạt cười
"Cái đấy còn phải xem"
"A"- Tần Quyết Phong kêu một tiếng rồi thở dài, quay lưng đi vào xe. Hạ Trúc Băng bị Trịnh Diệc Phàm ôm ngang hông đi vào xe. Bọn người Hồng Thiên Nhị lại cười trộm xem kịch vui
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.