Cô Vợ Sát Thủ Của Tổng Tài Máu Lạnh
Chương 6: Tôi nhất định sẽ có được em
Võ Lâm Kim Ngân
23/06/2018
" Tiểu Băng em trở lại rồi à, em vừa đi đâu thế" - Trịnh tổng mừng rỡ ôm lấy cô
" Tôi chỉ đến phòng nghỉ để làm một tách cà phê thôi"
" Oh thế em có làm cho anh không"-Anh mĩm cười hỏi
"không, tôi ko có nghĩa vụ phải làm cho anh"
" Em đừng lạnh lùng như vậy mà"
Cô không nói gì, lạnh lùng bước đi. Đột nhiên, cô bị kéo lại áp sát vào tường.
" Tiểu Băng không lẽ đối với anh em không có chút rung động nào"
" Không"- Hạ Trúc Băng đáp sắc mặt không đổi
Trịnh Diệc Phàm lấy làm ngạc nhiên vì ai cũng phải rung động trước vẻ đẹp của anh, nếu không thì sau khi tiếp xúc người ta đã mê anh như đếu đỗ rồi.
Thật ra chính bản thân anh cũng không có tình cảm gì với cô, mà do ông già anh muốn thế,anh cũng không yêu cô. Anh chỉ quan tâm đến sự nghiệp của bản thân mình tình cảm thì cứ làm vui lòng 2 lão già đấy thì tài sản của họ thuộc về ai khác ngoài anh chứ.
Trịnh Diệc Phàm tự nhủ với lòng mình. Anh nhất định phải chinh phục cô vì lòng tự tôn của người đàn ông
***Anh lôi cô lên xe đưa cô vào xế hộp sang trọng của mình. Cô nhăn nhó
"Sao anh lại đưa tôi lên xe không phải tôi đã không đồng ý đi ăn cùng anh sao"
" Phải nhưng bản thân anh lại muốn đưa em đi"
Suốt đường đi cô không nói với anh một lời. Anh đưa cô đến bãi xe của nhà hàng rồi cùng cô vào trong. Phòng anh đặt là phòng VIP nên hoàn toàn cách ly với bên ngoài. Nếu bây giờ cô có giết anh rồi đi ra cũng chã ai hay biết. Nhưng gia thế anh không nhỏ, làm thế chỉ gây bất lợi cho cô.
Anh gọi toàn những món cô thích. Cô không thể phớt lờ được, chúng rất ngon và cô không thể chê vào đâu được dù trước đó cô tự nhủ sẽ không chê nó thậm tệ và tỏ vẻ không thích Trịnh tổng rất ngạc nhiên vì anh đã nghĩ cô sẽ chê những món do anh kiu dù cô thích chúng
Hai người thưởng thức bữa ăn. Thì điện thoại reo lên anh ra ngoài nghe điện thoại.
" Lão đại, em tìm được căn cứ của bọn chúng rồi. Còn chờ lệnh anh"
" Được tôi tới ngay" Trịnh tổngtrả lời
Quay trở lại phòng ăn anh định nói lời xin lỗi để đi về trước nhưng cô đã đi đâu mất. Một người phục vụ bước vào
" Thưa ông, cô gái đi cùng ông đã về trước và thanh toán bữa ăn này rồi ạ"
Anh sửng người. Mọi cô gái đi cùng anh dù như thế nào cũng muốn anh trả vậy mà,cô lại thanh toán cho anh. Cô đúng là một cô gái thú vị. Trịnh Diệc Phàm mĩm cười. Anh nhất đó định phải có được cô gái này
" Tôi chỉ đến phòng nghỉ để làm một tách cà phê thôi"
" Oh thế em có làm cho anh không"-Anh mĩm cười hỏi
"không, tôi ko có nghĩa vụ phải làm cho anh"
" Em đừng lạnh lùng như vậy mà"
Cô không nói gì, lạnh lùng bước đi. Đột nhiên, cô bị kéo lại áp sát vào tường.
" Tiểu Băng không lẽ đối với anh em không có chút rung động nào"
" Không"- Hạ Trúc Băng đáp sắc mặt không đổi
Trịnh Diệc Phàm lấy làm ngạc nhiên vì ai cũng phải rung động trước vẻ đẹp của anh, nếu không thì sau khi tiếp xúc người ta đã mê anh như đếu đỗ rồi.
Thật ra chính bản thân anh cũng không có tình cảm gì với cô, mà do ông già anh muốn thế,anh cũng không yêu cô. Anh chỉ quan tâm đến sự nghiệp của bản thân mình tình cảm thì cứ làm vui lòng 2 lão già đấy thì tài sản của họ thuộc về ai khác ngoài anh chứ.
Trịnh Diệc Phàm tự nhủ với lòng mình. Anh nhất định phải chinh phục cô vì lòng tự tôn của người đàn ông
***Anh lôi cô lên xe đưa cô vào xế hộp sang trọng của mình. Cô nhăn nhó
"Sao anh lại đưa tôi lên xe không phải tôi đã không đồng ý đi ăn cùng anh sao"
" Phải nhưng bản thân anh lại muốn đưa em đi"
Suốt đường đi cô không nói với anh một lời. Anh đưa cô đến bãi xe của nhà hàng rồi cùng cô vào trong. Phòng anh đặt là phòng VIP nên hoàn toàn cách ly với bên ngoài. Nếu bây giờ cô có giết anh rồi đi ra cũng chã ai hay biết. Nhưng gia thế anh không nhỏ, làm thế chỉ gây bất lợi cho cô.
Anh gọi toàn những món cô thích. Cô không thể phớt lờ được, chúng rất ngon và cô không thể chê vào đâu được dù trước đó cô tự nhủ sẽ không chê nó thậm tệ và tỏ vẻ không thích Trịnh tổng rất ngạc nhiên vì anh đã nghĩ cô sẽ chê những món do anh kiu dù cô thích chúng
Hai người thưởng thức bữa ăn. Thì điện thoại reo lên anh ra ngoài nghe điện thoại.
" Lão đại, em tìm được căn cứ của bọn chúng rồi. Còn chờ lệnh anh"
" Được tôi tới ngay" Trịnh tổngtrả lời
Quay trở lại phòng ăn anh định nói lời xin lỗi để đi về trước nhưng cô đã đi đâu mất. Một người phục vụ bước vào
" Thưa ông, cô gái đi cùng ông đã về trước và thanh toán bữa ăn này rồi ạ"
Anh sửng người. Mọi cô gái đi cùng anh dù như thế nào cũng muốn anh trả vậy mà,cô lại thanh toán cho anh. Cô đúng là một cô gái thú vị. Trịnh Diệc Phàm mĩm cười. Anh nhất đó định phải có được cô gái này
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.