Cô Vợ Siêu Mẫu Của Tổng Tài Nghiện Vợ 2
Chương 24: Được lòng
Mộng Huyên (Mèo)
31/03/2024
Hôm nay là ngày đầu tiên của tuần cũng chính là ngày diễn ra đêm diễn “ THE FASHION AWARDS 2024” sẽ được tổ chức vào 19 giờ.
Để có được một đêm diễn chỉnh chu hoàn hảo nhất, Lục Mạn Y đã phải thức dậy từ rất sớm. Cô thức dậy, sắp xếp mọi công việc một cách cực kì kĩ càng. Chưa tới 5 giờ sáng, trợ lý cùng với nhiều chuyên viên trang điểm, làm tóc, stylist đã có mặt đông đủ trong phòng làm việc của cô tại Lục gia. Lục Mạn Y việc đầu tiên thức dậy là vệ sinh cá nhân, đến khi hoàn tất cô bước ra chỉ với một chiếc áo choàng tắm trên tay còn cầm thêm chiếc trăng lông trắng, vừa đi vừa lau khô phần tóc đang ướt. Cô liếc mắt nhìn một cái.
“Úi!! Mọi người tập trung ở đây từ lúc nào vậy? Sao em không nghe thấy động tĩnh gì hết!” Cô bất ngờ, lùi lại cộng thêm có chút ngại ngùng, đôi gò má cũng đã đổ ửng hết cả lên.
“ Mọi người đợi em lâu chưa?”
“ Không sao. Không sao. Em ngồi lại đây đi! Chúng ta còn nhiều thời gian mà.” Chị trợ lí đứng bên cạnh phì cười. Cô là người rất tôn trọng, quý mến Lục Mạn Y bởi vì sự chăm chỉ, quyết tâm với nghề của cô. Mỗi khi làm việc Mạn Y đều dốc hết sức mình vào làm cộng thêm thái độ trang nhã, gần gũi luôn đối xử tốt với đồng nghiệp cũng như ekip trong đoàn. Chính vì vậy tất cả thực sự đều rất yêu thích cô minh tinh mới vào nghề này.
Dù trợ lí đã nói vậy rồi thế nhưng trong lòng Mạn Y vẫn cứ cảm thấy áy náy. Cô tự trách bản thân lại không nhớ đặt báo thức để dậy sớm hơn. Thấy giờ còn sớm, Lục Mạn Y nhớ đến mọi người vẫn chưa ai ăn sáng, cô cho dặn người làm chuẩn bị bữa sáng, mời họ xuống nhà dùng bữa, nạp năng lượng trước khi bắt tay vào công việc.
Một chuyên viên makeup, một tạo kiểu tóc hai bên kèm cô loay hoay bắt đầu công việc. Hết sấy khô tóc, rồi lại dưỡng tóc, ốn nếp, tạo kiểu… Tẩy trang, cấp ẩm, dưỡng da, đánh đền,… cũng mất gần hơn hai tiếng rưỡi đồng hồ mới xong xuôi. Phải nói Lục Mạn Y có một làn da thật sự đẹp, không những thế tóc của cô cũng khá mềm mại và suôn mượt. Cô sinh ra may mắn được ông trời ban cho một vẻ đẹp không tì vết, đẹp không góc chết, một vẻ đẹp thuần khiết đến động lòng người.
“ Chị à! Sau này phải đọc hưỡng dẫn sử dụng nhan sắc kĩ một chút nha. Cứ như thế này chắc tụi em kêu chị bằng vợ hết thôi.” Một cô bé stylist vừa nói vừa dán chặt mắt vào cô.
Thấy cô bé đáo để khen mình, Lục Mạn Y thẹn thùng xấu hổ không thôi: “Được rồi! Con bé này, cứ hở tí lại trêu người khác. Trừ lương!”
“ AAAA đừng mà!!! Em nói đều à thật mà! Phải thưởng thêm. Hic!”
“ Hmmm… Đến đây thôi mọi người nghỉ ngơi một chút nhé! Em có chuẩn bị ít bánh ngọt với nước ép, mọi người thong thả dùng rồi vào làm tiếp nhé! Từ giờ đến buổi diễn còn khá nhiều việc nên không được để bản thân đói đâu!”
Đám người bất ngờ trước sự chu đáo của Mạn Y.
Lục Mạn Y đưa họ đến tận thang máy, đợi tất cả vào cả thì cô mới theo sau cùng. Cô đưa họ đến phòng ăn còn đặc biệt căn dặn đầu bếp nấu theo yêu cầu của từng người. Cô thật biết cách khiến người khác phải bất ngờ. Phải nói rằng cô là đỉnh của đỉnh.
Mọi chuyện đâu cũng vào đó, Lục Mạn Y thở phào nhẹ nhỏm. Cô cứ để mọi người lại ở đó thoải mái ăn uống còn mình thì ung dung tản dạo đến tận khu vườn trong nhà kính phía sau dinh thự. Từ xa, cô trông thấy hai người đàn ông dáng vẻ suy tư, hai cặp mắt cứ dán chặt vào bàn cờ trước mặt, đó không ai khác ngoài ông và anh trai cô. Mạn Y không vội đến chỗ họ mà cứ đứng ngây ra đó nhìn, bỗng dưng từ phía sau có thứ gì bổ nhào về phía cô, còn chưa kịp phản ứng thì cô đã bị người phía sau tóm được, dọa cô hồn muốn bay lên chín tầng mây, dáng vẻ không nghiêm chỉnh thế này chỉ có thể là bố của cô - Lục Kỳ Thiên. Lại còn cộng thêm bà nội Giang Hạ Vân đứng bên cạnh cười như được mùa vì dáng vẻ kháu khỉnh của thằng con già đầu này của mình, còn thêm ô cháu gái ngốc nghếch chỉ biết đứng ôm ngực cười khổ.
Lục Kỳ Thiên: “ Con gái nhỏ! Đứng ngốc ra đấy àm gì thế?”
“ Vâng! Đột nhiên nghĩ đến mẹ thôi ạ!” Cô quay mặt đi chổ khác mắt rưng rưng.
* …Còn tiếp…*
Để có được một đêm diễn chỉnh chu hoàn hảo nhất, Lục Mạn Y đã phải thức dậy từ rất sớm. Cô thức dậy, sắp xếp mọi công việc một cách cực kì kĩ càng. Chưa tới 5 giờ sáng, trợ lý cùng với nhiều chuyên viên trang điểm, làm tóc, stylist đã có mặt đông đủ trong phòng làm việc của cô tại Lục gia. Lục Mạn Y việc đầu tiên thức dậy là vệ sinh cá nhân, đến khi hoàn tất cô bước ra chỉ với một chiếc áo choàng tắm trên tay còn cầm thêm chiếc trăng lông trắng, vừa đi vừa lau khô phần tóc đang ướt. Cô liếc mắt nhìn một cái.
“Úi!! Mọi người tập trung ở đây từ lúc nào vậy? Sao em không nghe thấy động tĩnh gì hết!” Cô bất ngờ, lùi lại cộng thêm có chút ngại ngùng, đôi gò má cũng đã đổ ửng hết cả lên.
“ Mọi người đợi em lâu chưa?”
“ Không sao. Không sao. Em ngồi lại đây đi! Chúng ta còn nhiều thời gian mà.” Chị trợ lí đứng bên cạnh phì cười. Cô là người rất tôn trọng, quý mến Lục Mạn Y bởi vì sự chăm chỉ, quyết tâm với nghề của cô. Mỗi khi làm việc Mạn Y đều dốc hết sức mình vào làm cộng thêm thái độ trang nhã, gần gũi luôn đối xử tốt với đồng nghiệp cũng như ekip trong đoàn. Chính vì vậy tất cả thực sự đều rất yêu thích cô minh tinh mới vào nghề này.
Dù trợ lí đã nói vậy rồi thế nhưng trong lòng Mạn Y vẫn cứ cảm thấy áy náy. Cô tự trách bản thân lại không nhớ đặt báo thức để dậy sớm hơn. Thấy giờ còn sớm, Lục Mạn Y nhớ đến mọi người vẫn chưa ai ăn sáng, cô cho dặn người làm chuẩn bị bữa sáng, mời họ xuống nhà dùng bữa, nạp năng lượng trước khi bắt tay vào công việc.
Một chuyên viên makeup, một tạo kiểu tóc hai bên kèm cô loay hoay bắt đầu công việc. Hết sấy khô tóc, rồi lại dưỡng tóc, ốn nếp, tạo kiểu… Tẩy trang, cấp ẩm, dưỡng da, đánh đền,… cũng mất gần hơn hai tiếng rưỡi đồng hồ mới xong xuôi. Phải nói Lục Mạn Y có một làn da thật sự đẹp, không những thế tóc của cô cũng khá mềm mại và suôn mượt. Cô sinh ra may mắn được ông trời ban cho một vẻ đẹp không tì vết, đẹp không góc chết, một vẻ đẹp thuần khiết đến động lòng người.
“ Chị à! Sau này phải đọc hưỡng dẫn sử dụng nhan sắc kĩ một chút nha. Cứ như thế này chắc tụi em kêu chị bằng vợ hết thôi.” Một cô bé stylist vừa nói vừa dán chặt mắt vào cô.
Thấy cô bé đáo để khen mình, Lục Mạn Y thẹn thùng xấu hổ không thôi: “Được rồi! Con bé này, cứ hở tí lại trêu người khác. Trừ lương!”
“ AAAA đừng mà!!! Em nói đều à thật mà! Phải thưởng thêm. Hic!”
“ Hmmm… Đến đây thôi mọi người nghỉ ngơi một chút nhé! Em có chuẩn bị ít bánh ngọt với nước ép, mọi người thong thả dùng rồi vào làm tiếp nhé! Từ giờ đến buổi diễn còn khá nhiều việc nên không được để bản thân đói đâu!”
Đám người bất ngờ trước sự chu đáo của Mạn Y.
Lục Mạn Y đưa họ đến tận thang máy, đợi tất cả vào cả thì cô mới theo sau cùng. Cô đưa họ đến phòng ăn còn đặc biệt căn dặn đầu bếp nấu theo yêu cầu của từng người. Cô thật biết cách khiến người khác phải bất ngờ. Phải nói rằng cô là đỉnh của đỉnh.
Mọi chuyện đâu cũng vào đó, Lục Mạn Y thở phào nhẹ nhỏm. Cô cứ để mọi người lại ở đó thoải mái ăn uống còn mình thì ung dung tản dạo đến tận khu vườn trong nhà kính phía sau dinh thự. Từ xa, cô trông thấy hai người đàn ông dáng vẻ suy tư, hai cặp mắt cứ dán chặt vào bàn cờ trước mặt, đó không ai khác ngoài ông và anh trai cô. Mạn Y không vội đến chỗ họ mà cứ đứng ngây ra đó nhìn, bỗng dưng từ phía sau có thứ gì bổ nhào về phía cô, còn chưa kịp phản ứng thì cô đã bị người phía sau tóm được, dọa cô hồn muốn bay lên chín tầng mây, dáng vẻ không nghiêm chỉnh thế này chỉ có thể là bố của cô - Lục Kỳ Thiên. Lại còn cộng thêm bà nội Giang Hạ Vân đứng bên cạnh cười như được mùa vì dáng vẻ kháu khỉnh của thằng con già đầu này của mình, còn thêm ô cháu gái ngốc nghếch chỉ biết đứng ôm ngực cười khổ.
Lục Kỳ Thiên: “ Con gái nhỏ! Đứng ngốc ra đấy àm gì thế?”
“ Vâng! Đột nhiên nghĩ đến mẹ thôi ạ!” Cô quay mặt đi chổ khác mắt rưng rưng.
* …Còn tiếp…*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.