Cô Vợ Siêu Mẫu Của Tổng Tài Nghiện Vợ 2
Chương 12: Tỉnh ngộ
Mộng Huyên (Mèo)
31/03/2024
Kiều Yến Ân nhận được tin rằng người mà cô yêu đã phát hiện ra cô là kẻ chủ mưu, chuyện đã đến mức này, cô ta phải hoàn toàn tháo bỏ đi lớp mặt nạ của một bạch nguyệt quang, trong sáng và ngây thơ đến tận nơi gặp Hàn Thiên Ngạo để thương lượng với anh một cuộc giao dịch. Nội dung cuộc giao dịch đó là: nếu anh đồng ý cắt bỏ mối quan hệ và tình cảm với Lục Mạn Y, không bao giờ tái ngộ từ nay về sau, ả sẽ đồng ý buông tha cho cô. Dù Hàn Thiên Ngạo vẫn chưa đồng ý thõa mãn dục vọng xấu xa của Yến Ân nhưng ả vẫn chấp nhận cho gặp con tin trước với điều kiện anh chỉ có thể tự đi một mình đến điểm hẹn.
Hàn Thiên Ngạo sớm hơn Lục Tư Thần một bước nhờ sự “ trợ giúp” của Kiều Yến Ân, bán đứng cha mình; anh nhanh tay cứu được Mạn Y từ tay bọn côn đồ một cách dễ dàng.
“ Thiên Ngạo! Không! Anh dám lừa tôi!” Bất ngờ trước những gì đang diễn ra trước mắt. Nữ nhân họ Kiều rơi vào tuyệt vọng, cô đã từng tin tưởng một cách hoàn toàn vào người đàn ông trước mặt, nào ngờ bị anh chơi cho một vố không kịp trở tay. Không những không đến một mình, Hàn Thiên Ngạo còn đem theo cả lính đánh thuê áp chế toàn bộ sức mạnh nhà họ Kiều.
Những lời cô ta nói một chữ cũng không lọt tai anh. Từ đầu đến cuối, sự chú tâm của mình anh đều đặt lên hết vào người con gái đang nằm rũ phía trước, bất tỉnh không còn chút nhận thức, chiếc váy trắng trên người đã bị đất cát vấy bẩn. Cổ tay, phần eo gầy đi và mong manh trông thấy tưởng chừng chỉ cần dùng lực một bàn tay đã có thể bẻ gãy đi thành từng đoạn.
Hàn Thiên Ngạo đôi mắt lạnh băng đã chuyển sang trừng lớn, lộ rõ vẻ kinh hoàng, nỗi hoảng sợ không chậm rãi dâng trào mà nó ập đến một cách choáng váng. Anh lao đến gói trọn cơ thể nhỏ bé ấy vào lòng, thân nhiệt cô thấp đến đáng sợ.
“ Đừng sợ! Anh đưa em về nhà ngay đây! Chờ một chút nữa thôi...Nhé!” Giọng nói khàn đục có chút nghẹn ngào, hàng lông mi khẽ rung.
Như con thú hoang phát điên đang muốn gào thét, gân xanh nổi đầy mặt, hơi thở điên cuồng của anh lan tỏa khắp bầu không khí xung quanh, trong lòng anh như lửa đốt. Đôi mắt từ sợ hãi chuyển sang hung tợn cằm chằm nhìn lấy Kiều Yến Ân, muốn xé tan thể xác ả ra trăm mảnh. Thế nhưng nước mắt vẫn thành dòng lăn dài trên gò má.
Lúc này, nư nhân kiêu hãnh kia đã biết sợ, toàn thân cô ta rung lẩy bẩy. Ban đầu thất thần nhưng sau khi bừng tỉnh, cô hoảng hốt, bỏ đi liêm sỉ bò đến trước mặt Hàn Thiên Ngạo, khẩn thiết van xin anh tha thứ: “ Xin anh, xin anh tha thứ cho em. Chuyện... chuyện này không liên quan đến em, tất cả đều là do bố! Là Kiều Hiền Minh. Em không làm gì sai cả, em chỉ là quá yêu anh thôi!”
“ Tránh ra!”
Kiều Yến Ân khóc nức nở, cô thua rồi nhưng cô không thừa nhận bản thân mình đã sai. Cô sai ở đâu chứ? Nếu yêu anh là một sai lầm thì cô cũng can tâm tình nguyện không bao giờ đúng. Không ai có thể yêu anh nhiều hơn cô. Anh muốn thứ gì cô đều có thể đem về cho anh, kể cả tính mạng. Thế nhưng tại sao anh vẫn lựa chọn không ở bên cô chứ? Tại sao? Là vì Lục Mạn Y ư? Rõ ràng người cùng anh trải qua một thời thanh xuân đến tận thời điểm này chính là cô.
Nhìn anh ôm người con gái trong lòng mình với dáng vẻ vội vả lo sợ, còn cô bị anh vứt bỏ lại đây một mình. Chưa bao giờ cô được nhìn thấy dáng vẻ thâm tình ấy của anh. Lang thang trên con đường vắng lặng không một bóng người, những ngọn đèn le lói còn sót lại là thứ ánh sáng yếu ớt duy nhất để Yến Ân tìm thấy đường về. Thân ảnh xộc xệch lảo đạo bước đi, cô ngước mặt nhìn lên trời đón lấy những giọt mưa nặng trĩu, khiến mình tỉnh táo nhưng những bi thương bên trong cứ ngày một nặng hơn, mưa vẫn tuôn xối xả còn người thì vẫn cứ bước đi.
Đến giờ khắc này cô mới chịu tỉnh ngộ, cô nhận ra rằng: thứ không phải của mình thì mãi mãi sẽ không thuộc về mình, cố gắng cưỡng cầu cách mấy cũng chỉ về lại con số không.
.......Còn tiếp.......
Hàn Thiên Ngạo sớm hơn Lục Tư Thần một bước nhờ sự “ trợ giúp” của Kiều Yến Ân, bán đứng cha mình; anh nhanh tay cứu được Mạn Y từ tay bọn côn đồ một cách dễ dàng.
“ Thiên Ngạo! Không! Anh dám lừa tôi!” Bất ngờ trước những gì đang diễn ra trước mắt. Nữ nhân họ Kiều rơi vào tuyệt vọng, cô đã từng tin tưởng một cách hoàn toàn vào người đàn ông trước mặt, nào ngờ bị anh chơi cho một vố không kịp trở tay. Không những không đến một mình, Hàn Thiên Ngạo còn đem theo cả lính đánh thuê áp chế toàn bộ sức mạnh nhà họ Kiều.
Những lời cô ta nói một chữ cũng không lọt tai anh. Từ đầu đến cuối, sự chú tâm của mình anh đều đặt lên hết vào người con gái đang nằm rũ phía trước, bất tỉnh không còn chút nhận thức, chiếc váy trắng trên người đã bị đất cát vấy bẩn. Cổ tay, phần eo gầy đi và mong manh trông thấy tưởng chừng chỉ cần dùng lực một bàn tay đã có thể bẻ gãy đi thành từng đoạn.
Hàn Thiên Ngạo đôi mắt lạnh băng đã chuyển sang trừng lớn, lộ rõ vẻ kinh hoàng, nỗi hoảng sợ không chậm rãi dâng trào mà nó ập đến một cách choáng váng. Anh lao đến gói trọn cơ thể nhỏ bé ấy vào lòng, thân nhiệt cô thấp đến đáng sợ.
“ Đừng sợ! Anh đưa em về nhà ngay đây! Chờ một chút nữa thôi...Nhé!” Giọng nói khàn đục có chút nghẹn ngào, hàng lông mi khẽ rung.
Như con thú hoang phát điên đang muốn gào thét, gân xanh nổi đầy mặt, hơi thở điên cuồng của anh lan tỏa khắp bầu không khí xung quanh, trong lòng anh như lửa đốt. Đôi mắt từ sợ hãi chuyển sang hung tợn cằm chằm nhìn lấy Kiều Yến Ân, muốn xé tan thể xác ả ra trăm mảnh. Thế nhưng nước mắt vẫn thành dòng lăn dài trên gò má.
Lúc này, nư nhân kiêu hãnh kia đã biết sợ, toàn thân cô ta rung lẩy bẩy. Ban đầu thất thần nhưng sau khi bừng tỉnh, cô hoảng hốt, bỏ đi liêm sỉ bò đến trước mặt Hàn Thiên Ngạo, khẩn thiết van xin anh tha thứ: “ Xin anh, xin anh tha thứ cho em. Chuyện... chuyện này không liên quan đến em, tất cả đều là do bố! Là Kiều Hiền Minh. Em không làm gì sai cả, em chỉ là quá yêu anh thôi!”
“ Tránh ra!”
Kiều Yến Ân khóc nức nở, cô thua rồi nhưng cô không thừa nhận bản thân mình đã sai. Cô sai ở đâu chứ? Nếu yêu anh là một sai lầm thì cô cũng can tâm tình nguyện không bao giờ đúng. Không ai có thể yêu anh nhiều hơn cô. Anh muốn thứ gì cô đều có thể đem về cho anh, kể cả tính mạng. Thế nhưng tại sao anh vẫn lựa chọn không ở bên cô chứ? Tại sao? Là vì Lục Mạn Y ư? Rõ ràng người cùng anh trải qua một thời thanh xuân đến tận thời điểm này chính là cô.
Nhìn anh ôm người con gái trong lòng mình với dáng vẻ vội vả lo sợ, còn cô bị anh vứt bỏ lại đây một mình. Chưa bao giờ cô được nhìn thấy dáng vẻ thâm tình ấy của anh. Lang thang trên con đường vắng lặng không một bóng người, những ngọn đèn le lói còn sót lại là thứ ánh sáng yếu ớt duy nhất để Yến Ân tìm thấy đường về. Thân ảnh xộc xệch lảo đạo bước đi, cô ngước mặt nhìn lên trời đón lấy những giọt mưa nặng trĩu, khiến mình tỉnh táo nhưng những bi thương bên trong cứ ngày một nặng hơn, mưa vẫn tuôn xối xả còn người thì vẫn cứ bước đi.
Đến giờ khắc này cô mới chịu tỉnh ngộ, cô nhận ra rằng: thứ không phải của mình thì mãi mãi sẽ không thuộc về mình, cố gắng cưỡng cầu cách mấy cũng chỉ về lại con số không.
.......Còn tiếp.......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.