Cô Vợ Siêu Mẫu Của Tổng Tài Nghiện Vợ
Chương 34: Tập thể dục buổi sáng(H+)
Mộng Huyên (Mèo)
20/10/2022
Dùng cà vạt trên người tháo xuống cột chặt hai cổ tay Mạn Y lại với nhau, sau lại cố định chúng vào ghế lái. Ấn vào chiếc nút bên cạnh, lập tức toàn bộ ghế phía sau đều ngã ra như một chiếc giường nhỏ rộng rãi thoải mái hơn trước, tiện cho anh vào việc.
Tiếp theo Hàn Thiên Ngạo lại lùi người về phía sau quỳ gối tách hai chân rộng ra, đỡ lấy một bên liếm hôn vùng đùi thơm ngọt thoang thoảng mùi hoa oải hương tinh khiết. Thấp thoáng bên trong vùng tam giác quỷ, nơi tư mật đã bị anh làm cho ẩm ướt.
“ Tiểu yêu tinh dâm đãng, không ngờ em lại mẫn cảm đến thế đấy!” Anh giễu cợt mà khẽ cười, ngón giữa thon dài tham nhập vào ngay bộ vị qua lớp vải mỏng bảo vệ cuối cùng.
Lục Mạn Y trợn tròn mắt trước hành động tiếp tới của anh. Hàn Thiên Ngạo đưa ngón tay vừa nãy mà anh dùng nó trêu chọc cô bé đặt trước mũi, hít nhẹ còn không ngần ngại mà phát ngôn một câu phải ngớ người: “ Tôi nghiện mất hương vị này của em rồi. Phải làm sao đây!”
Lục Mạn Y xấu hổ đến muốn khóc, Hàn Thiên Ngạo đúng thật là không biết xấu hổ, sao có thể mở miệng nói ra câu biến thái được chứ? Có ngày cũng chết non vì thói dâm dật mất!
Hàn Thiên Ngạo là muốn bức người, cô nhẹ nhàng nhắm mắt, xấu hổ mà cầu xin anh:
“ Anh...làm ơn đừng nói.”
Anh nắm lấy cằm cô, thấp giọng bên tai: “ Suỵt, im lặng.”
Hàn Thiên Ngạo tản ra hơi thở ma mị, hạ người cắn xuống vành tai, không thương tiếc mà cắn một cái, mượt mà liếm nhẹ. Như có một tia lửa điện vừa đi qua, thân thể Mạn Y rung rẩy, cả người đều trở nên tê dại cuốn vào khoái lạc dù rất đau.
Anh nhắm tới tấm áo sơ mi mỏng mà cô đang mặc, thô bạo xé rách. Nháy mắt một cái da thịt trắng nõn, toàn bộ nội y cùng khe ngực bên trong toàn bộ lộ ra. Lục Mạn Y đúng là không biết sợ, ra ngoài còn dám mang áo lót mỏng đến vậy, lại còn là loại ren trắng. Thật táo bạo! Nếu không phải bên trong xe tối như hũ nút thì hai hạt chân trâu hồng thúy thơm tho thấp thoáng bên trong sớm đã bị anh nhìn thấu.
Những lúc gần gũi anh trông như hổ đói, thích cường bạo, lần nào cũng xé sạch quần áo trên người cô. Lát nữa cô lấy gì để mặc, sau này mỗi lần a b c e d f phải tốn thêm một mớ tiền mua quần áo mới. Chưa kịp mắng người, trước mắt đã tối sầm, miệng đã bị niêm phong đóng kín. Lục Mạn Y bất giác vòng tay qua cổ người đàn ông trước mặt, ngay cả anh cũng bị bất ngờ bởi lần chủ động này, cảm giác vô cùng mới mẻ.
Nụ hôn ngày càng sâu hơn, đầu lưỡi càn quét từng ngóc ngách bên trong khoang miệng, mút mạnh như muốn đem lưỡi cô vào nuốt trọn. Nụ hôn mãnh liệt, triền miên đến hô hấp dường như khó khăn. Anh cảm thấy xung quanh đều là mùi của đối phương, kể cả miệng của anh, cả trong mũi của anh đều là mùi vị ngọt ngào. Không phải chỉ riêng mình anh mà cả Lục Mạn Y cũng cảm nhận được mọi thứ tương tự.
Sau một hồi hết hơi, hai người mới chịu buông nhau ra. Bàn tay to lớn luồng ra phía sa, dây áo hai bên long ra, lại chuyển đến trước ngực sờ soạng lấy mảnh vải trước ngực, không giống như trước mà chỉ lấy chúng nhẹ nhàng ra khỏi thân cô.
Ở góc độ này Hàn Thiên Ngạo và Lục Mạn Y đều có thể thấy rõ từng nét mặt của đối phương. Trông cô có vẻ ngượng ngập, muốn che đi hai quả đồi đang bị phơi bày. Chút tâm tư này sao có thể qua được mắt anh, Hàn Thiên Ngạo nhanh chóng đem tay trở lại phía sau, nhấc cả người cô về phía trước, lưng cong lên. Lục Mạn Y dĩ nhiên sẽ không khoanh tay chịu trói, bắt đầu cựa quậy. Không khách khí nữa, anh bóp chặt eo con ong, bức cô ưỡn ng*c trần truồng, dọc theo xương quai xanh bày ra trước mặt.
Đau đến mức chỉ cổ họng có thể phát ra âm thanh: “ Ư ưm.”
Cương nghạnh như này càng làm cho Hàn Thiên Ngọa thêm phần phấn khích:
“ Xấu hổ? Không phải lần trước em còn đem nó nhét cả vào họng anh sao?”
“ Anh nói dối! Hức...hức!” Nội tâm Mạn Y vô cùng yếu đuối, da mặt càng mỏng hơn bị anh châm chọc chỉ biết phẫn uất, mắt ứa lệ sắp tuôn ra.
Hàn Thiên Ngạo một màn sợ hãi, trái tim như bị cô bóp nát mau chóng dỗ dành: “ Xin lỗi em, anh sai rồi. Đừng khóc nữa, anh sẽ đau lòng đấy!”
“ Hức! Chỉ giỏi dỗ ngọt người khác.”
“ Anh còn có tài giỏi hơn nữa cơ.”
“ Là gì?...Ối! Ưmm a...”
Hàn Thiên Ngạo bắt lấy hai quả bóng căng tràn, nảy nở còn thích thú đem chúng như cục bột mà ra sức nhào nặn đủ mọi hình thù. Đỉnh ng** mềm mại bắt đầu có phản ứng mà trở nên cao nhọn. Hai bên bao phủ lấy của cô vẫn không ngừng cử động, miệng cũng không nàn rỗi góp sức chà đạp đôi nh* hoa vốn màu hồng nhạt, sau lại hồng trướng lên, nhấm nháp xung quanh còn vân vê vài ba cái để cảm nhận sự đàn hồi. Còn cảm nhận được khuôn ngực dường như to, đầy đặn hơn lần trước. Lục Mạn Y vẫn còn đang trong giai đoạn phát triển ư?
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Lịch ra truyện sẽ vào thứ 3, thứ 5 và thứ 7 mỗi tuần.
Tiếp theo Hàn Thiên Ngạo lại lùi người về phía sau quỳ gối tách hai chân rộng ra, đỡ lấy một bên liếm hôn vùng đùi thơm ngọt thoang thoảng mùi hoa oải hương tinh khiết. Thấp thoáng bên trong vùng tam giác quỷ, nơi tư mật đã bị anh làm cho ẩm ướt.
“ Tiểu yêu tinh dâm đãng, không ngờ em lại mẫn cảm đến thế đấy!” Anh giễu cợt mà khẽ cười, ngón giữa thon dài tham nhập vào ngay bộ vị qua lớp vải mỏng bảo vệ cuối cùng.
Lục Mạn Y trợn tròn mắt trước hành động tiếp tới của anh. Hàn Thiên Ngạo đưa ngón tay vừa nãy mà anh dùng nó trêu chọc cô bé đặt trước mũi, hít nhẹ còn không ngần ngại mà phát ngôn một câu phải ngớ người: “ Tôi nghiện mất hương vị này của em rồi. Phải làm sao đây!”
Lục Mạn Y xấu hổ đến muốn khóc, Hàn Thiên Ngạo đúng thật là không biết xấu hổ, sao có thể mở miệng nói ra câu biến thái được chứ? Có ngày cũng chết non vì thói dâm dật mất!
Hàn Thiên Ngạo là muốn bức người, cô nhẹ nhàng nhắm mắt, xấu hổ mà cầu xin anh:
“ Anh...làm ơn đừng nói.”
Anh nắm lấy cằm cô, thấp giọng bên tai: “ Suỵt, im lặng.”
Hàn Thiên Ngạo tản ra hơi thở ma mị, hạ người cắn xuống vành tai, không thương tiếc mà cắn một cái, mượt mà liếm nhẹ. Như có một tia lửa điện vừa đi qua, thân thể Mạn Y rung rẩy, cả người đều trở nên tê dại cuốn vào khoái lạc dù rất đau.
Anh nhắm tới tấm áo sơ mi mỏng mà cô đang mặc, thô bạo xé rách. Nháy mắt một cái da thịt trắng nõn, toàn bộ nội y cùng khe ngực bên trong toàn bộ lộ ra. Lục Mạn Y đúng là không biết sợ, ra ngoài còn dám mang áo lót mỏng đến vậy, lại còn là loại ren trắng. Thật táo bạo! Nếu không phải bên trong xe tối như hũ nút thì hai hạt chân trâu hồng thúy thơm tho thấp thoáng bên trong sớm đã bị anh nhìn thấu.
Những lúc gần gũi anh trông như hổ đói, thích cường bạo, lần nào cũng xé sạch quần áo trên người cô. Lát nữa cô lấy gì để mặc, sau này mỗi lần a b c e d f phải tốn thêm một mớ tiền mua quần áo mới. Chưa kịp mắng người, trước mắt đã tối sầm, miệng đã bị niêm phong đóng kín. Lục Mạn Y bất giác vòng tay qua cổ người đàn ông trước mặt, ngay cả anh cũng bị bất ngờ bởi lần chủ động này, cảm giác vô cùng mới mẻ.
Nụ hôn ngày càng sâu hơn, đầu lưỡi càn quét từng ngóc ngách bên trong khoang miệng, mút mạnh như muốn đem lưỡi cô vào nuốt trọn. Nụ hôn mãnh liệt, triền miên đến hô hấp dường như khó khăn. Anh cảm thấy xung quanh đều là mùi của đối phương, kể cả miệng của anh, cả trong mũi của anh đều là mùi vị ngọt ngào. Không phải chỉ riêng mình anh mà cả Lục Mạn Y cũng cảm nhận được mọi thứ tương tự.
Sau một hồi hết hơi, hai người mới chịu buông nhau ra. Bàn tay to lớn luồng ra phía sa, dây áo hai bên long ra, lại chuyển đến trước ngực sờ soạng lấy mảnh vải trước ngực, không giống như trước mà chỉ lấy chúng nhẹ nhàng ra khỏi thân cô.
Ở góc độ này Hàn Thiên Ngạo và Lục Mạn Y đều có thể thấy rõ từng nét mặt của đối phương. Trông cô có vẻ ngượng ngập, muốn che đi hai quả đồi đang bị phơi bày. Chút tâm tư này sao có thể qua được mắt anh, Hàn Thiên Ngạo nhanh chóng đem tay trở lại phía sau, nhấc cả người cô về phía trước, lưng cong lên. Lục Mạn Y dĩ nhiên sẽ không khoanh tay chịu trói, bắt đầu cựa quậy. Không khách khí nữa, anh bóp chặt eo con ong, bức cô ưỡn ng*c trần truồng, dọc theo xương quai xanh bày ra trước mặt.
Đau đến mức chỉ cổ họng có thể phát ra âm thanh: “ Ư ưm.”
Cương nghạnh như này càng làm cho Hàn Thiên Ngọa thêm phần phấn khích:
“ Xấu hổ? Không phải lần trước em còn đem nó nhét cả vào họng anh sao?”
“ Anh nói dối! Hức...hức!” Nội tâm Mạn Y vô cùng yếu đuối, da mặt càng mỏng hơn bị anh châm chọc chỉ biết phẫn uất, mắt ứa lệ sắp tuôn ra.
Hàn Thiên Ngạo một màn sợ hãi, trái tim như bị cô bóp nát mau chóng dỗ dành: “ Xin lỗi em, anh sai rồi. Đừng khóc nữa, anh sẽ đau lòng đấy!”
“ Hức! Chỉ giỏi dỗ ngọt người khác.”
“ Anh còn có tài giỏi hơn nữa cơ.”
“ Là gì?...Ối! Ưmm a...”
Hàn Thiên Ngạo bắt lấy hai quả bóng căng tràn, nảy nở còn thích thú đem chúng như cục bột mà ra sức nhào nặn đủ mọi hình thù. Đỉnh ng** mềm mại bắt đầu có phản ứng mà trở nên cao nhọn. Hai bên bao phủ lấy của cô vẫn không ngừng cử động, miệng cũng không nàn rỗi góp sức chà đạp đôi nh* hoa vốn màu hồng nhạt, sau lại hồng trướng lên, nhấm nháp xung quanh còn vân vê vài ba cái để cảm nhận sự đàn hồi. Còn cảm nhận được khuôn ngực dường như to, đầy đặn hơn lần trước. Lục Mạn Y vẫn còn đang trong giai đoạn phát triển ư?
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Lịch ra truyện sẽ vào thứ 3, thứ 5 và thứ 7 mỗi tuần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.