Cô Vợ Sinh Viên Của Anh Nông Dân Thô Kệch
Chương 35: 19.2. Chỉ Trách Thứ Đó Của Anh Quá Lớn
Khả Ái Tiểu Thỏ
17/01/2023
“Hả?” Lâm Thanh Thanh còn chưa kịp hiểu ý của anh thì hai chân cô đã bị anh nâng lên gác trên vai, anh nâng gậy thịt của mình, quỳ ở giữa hai chân cô, cả cây gậy thịt đỏ tươi áp lên ngay chỗ cửa huyệt của cô.
Đầu quy thế nhưng còn lớn hơn cả âm hộ của cô nữa, Triệu Tranh tặc lưỡi: "Quá nhỏ."
“Anh làm gì thế?” Lâm Thanh Thanh còn chưa biết tiếp theo anh định làm gì thì Triệu Tranh đã cong eo, cả người dùng sức mà trầm xuống.
"A..." Lâm Thanh Thanh đau đến nổi kêu lên một tiếng.
Quy đầu lớn như quả trứng ngỗng của anh đâm mở cửa huyệt vốn chỉ bằng một cái khe của cô, một nửa quy đầu đã chui vào bên trong rồi.
“A… Đau quá…” Lâm Thanh Thanh đau đến tê tâm liệt phế, cô cảm giác bên dưới như muốn nứt ra rồi. Cô không biết Triệu Tranh đang làm gì mà lại khiến cô đau đến vậy.
“Em nhịn một chút, một lát nữa sẽ tốt thôi.” Triệu Tranh nhìn cô đau đến cau mày thì trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu. Nhưng là vợ chồng, sớm muộn gì cũng phải trải qua một cửa này, huyệt của cô nhỏ như vậy, nếu không đâm cho mở ra thì sau này cũng phải chịu khổ thôi.
Chỉ trách thứ đó của anh quá lớn…
Triệu Tranh hôn lên trán cô, rút đã quy đầu đã cắm vào một nữa kia, nhẹ giọng dỗ dành: “Ngoan, sẽ không đau lắm đâu, một lát là sẽ không đau nữa.”
Lớn thế này rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh dỗ dành một người như vậy, thế nên trong đó có chút không được thành thạo cho lắm.
Lâm Thanh Thanh cắn môi, nhưng nước mắt vẫn chứ theo khoé mắt mà trào ra, thực sự quá đau...
Triệu Tranh nhìn đến bốc hoả, anh lau đi nước mắt trên khóe mắt cô: “Nếu không thì thôi đi, em lấy tay tuốt cho tôi là được.” Anh thật sự không đành lòng nhìn cô đau đớn như vậy.
Triệu Tranh đang muốn đứng dậy, lại bị cô nắm lấy cổ tay: "Đừng... Dù sao sớm muộn gì cũng phải đau, anh, anh chậm một chút."
Đau dài còn không bằng đau ngắn. Bọn họ đã là vợ chồng rồi, chẳng lẽ cô vẫn luôn trốn tránh như vậy sao?
Hầu kết của Triệu Tranh lăn lộn một trận, anh gật gật đầu, ừ một tiếng.
Đầu quy thế nhưng còn lớn hơn cả âm hộ của cô nữa, Triệu Tranh tặc lưỡi: "Quá nhỏ."
“Anh làm gì thế?” Lâm Thanh Thanh còn chưa biết tiếp theo anh định làm gì thì Triệu Tranh đã cong eo, cả người dùng sức mà trầm xuống.
"A..." Lâm Thanh Thanh đau đến nổi kêu lên một tiếng.
Quy đầu lớn như quả trứng ngỗng của anh đâm mở cửa huyệt vốn chỉ bằng một cái khe của cô, một nửa quy đầu đã chui vào bên trong rồi.
“A… Đau quá…” Lâm Thanh Thanh đau đến tê tâm liệt phế, cô cảm giác bên dưới như muốn nứt ra rồi. Cô không biết Triệu Tranh đang làm gì mà lại khiến cô đau đến vậy.
“Em nhịn một chút, một lát nữa sẽ tốt thôi.” Triệu Tranh nhìn cô đau đến cau mày thì trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu. Nhưng là vợ chồng, sớm muộn gì cũng phải trải qua một cửa này, huyệt của cô nhỏ như vậy, nếu không đâm cho mở ra thì sau này cũng phải chịu khổ thôi.
Chỉ trách thứ đó của anh quá lớn…
Triệu Tranh hôn lên trán cô, rút đã quy đầu đã cắm vào một nữa kia, nhẹ giọng dỗ dành: “Ngoan, sẽ không đau lắm đâu, một lát là sẽ không đau nữa.”
Lớn thế này rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh dỗ dành một người như vậy, thế nên trong đó có chút không được thành thạo cho lắm.
Lâm Thanh Thanh cắn môi, nhưng nước mắt vẫn chứ theo khoé mắt mà trào ra, thực sự quá đau...
Triệu Tranh nhìn đến bốc hoả, anh lau đi nước mắt trên khóe mắt cô: “Nếu không thì thôi đi, em lấy tay tuốt cho tôi là được.” Anh thật sự không đành lòng nhìn cô đau đớn như vậy.
Triệu Tranh đang muốn đứng dậy, lại bị cô nắm lấy cổ tay: "Đừng... Dù sao sớm muộn gì cũng phải đau, anh, anh chậm một chút."
Đau dài còn không bằng đau ngắn. Bọn họ đã là vợ chồng rồi, chẳng lẽ cô vẫn luôn trốn tránh như vậy sao?
Hầu kết của Triệu Tranh lăn lộn một trận, anh gật gật đầu, ừ một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.