Cô Vợ Sinh Viên Của Anh Nông Dân Thô Kệch
Chương 3: 2.2. Tôi Muốn Cưới Em
Khả Ái Tiểu Thỏ
16/01/2023
Một người đã từng đi qua chiến tranh, tự tay giết địch như anh, trên người sẽ có một thứ lệ khí khiến những người bình thường không dám tới gần. May mắn là nhà của Lâm Thanh Thanh cách khá xa nhà anh, chẳng mấy khi chạm mặt. Chỉ là không ngờ hôm nay lại tình cờ như vậy.
Triệu Tranh lưng hùm vai gấu, cả người đầy cơ bắp, cực kỳ cường tráng. Hơn nữa, anh còn cao hơn 1m9, khi đứng trước mặt anh, cô có vẻ vô cùng nhỏ bé, cho nên mỗi lần nhìn thấy anh, cô đều cố né xa xa.
Nhưng mà lần này anh lại đứng ngay giữa con đường duy nhất vào thôn, khiến cô muốn trốn cũng trốn không được.
Lâm Thanh Thanh sợ anh từ tận đáy lòng, chỉ có thể căng da đầu mà vội vàng bước tới.
Khi đi ngang qua người Triệu Tranh, cô thực sự cảm nhận được cảm giác áp bách từ anh, tim cô như muốn ngừng đập, chân cũng mềm nhũn ra, da đầu tê dại. Cô cố gắng ép mình tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng cũng lướt được qua anh.
Đang lúc cô âm thầm thở ra một hơi thì nghe thấy người đàn ông phía sau gọi tên mình: “Lâm Thanh Thanh.”
Giọng anh thuần hậu, khàn khàn, lại có chút sắc bén.
Lâm Thanh Thanh lập tức sững người tại chỗ, tại sao anh ta lại gọi cô? Trước nay hai người họ ngay cả một câu cũng chưa từng nói với nhau mà. Cô quay đầu nhìn người đàn ông cao to lực lưỡng trước mặt, đây là lần đầu tiên cô nhìn anh kỹ như vậy.
Bởi vì lao động vất vả nên làn da Triệu Tranh ngăm đen, nhưng vẫn có thể nhìn ra những đường nét anh tuấn và cương nghị trên khuôn mặt anh.
“Sao vậy ạ?” Đôi mắt trong veo của Lâm Thanh Thanh hiện lên vẻ hoảng sợ.
“Tôi muốn cưới em!” Những câu từ đơn giản nhưng lại mang nội dung kinh người phát ra từ miệng người đàn ông cao lớn cường tráng này làm Lâm Thanh Thanh chỉ biết mở to hai mắt mà nhìn.
“Cái gì?” Cô cho rằng mình nghe nhầm.
“Tôi có 5000 đồng, có thể đưa cho nhà em làm lễ hỏi. Nếu em gả cho tôi, tôi sẽ tiếp tục cho em học đại học.” Triệu Tranh cứ thế nói thẳng ra điều kiện của mình mà chẳng chút bối rối. Đôi mắt đen láy của anh chằm chằm cô, giống như đang nhìn một con mồi vậy.
Lâm Thanh Thanh dần dần hoàn hồn, 5000 đồng? Thời buổi này, vạn nguyên hộ đều hiếm có khó tìm, một nông hộ như anh ta mà lại có đến 5000 đồng? Nhưng điều hấp dẫn nhất mà cô nghe được vẫn là câu “tiếp tục cho em học đại học” kia kìa.
Triệu Tranh lưng hùm vai gấu, cả người đầy cơ bắp, cực kỳ cường tráng. Hơn nữa, anh còn cao hơn 1m9, khi đứng trước mặt anh, cô có vẻ vô cùng nhỏ bé, cho nên mỗi lần nhìn thấy anh, cô đều cố né xa xa.
Nhưng mà lần này anh lại đứng ngay giữa con đường duy nhất vào thôn, khiến cô muốn trốn cũng trốn không được.
Lâm Thanh Thanh sợ anh từ tận đáy lòng, chỉ có thể căng da đầu mà vội vàng bước tới.
Khi đi ngang qua người Triệu Tranh, cô thực sự cảm nhận được cảm giác áp bách từ anh, tim cô như muốn ngừng đập, chân cũng mềm nhũn ra, da đầu tê dại. Cô cố gắng ép mình tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng cũng lướt được qua anh.
Đang lúc cô âm thầm thở ra một hơi thì nghe thấy người đàn ông phía sau gọi tên mình: “Lâm Thanh Thanh.”
Giọng anh thuần hậu, khàn khàn, lại có chút sắc bén.
Lâm Thanh Thanh lập tức sững người tại chỗ, tại sao anh ta lại gọi cô? Trước nay hai người họ ngay cả một câu cũng chưa từng nói với nhau mà. Cô quay đầu nhìn người đàn ông cao to lực lưỡng trước mặt, đây là lần đầu tiên cô nhìn anh kỹ như vậy.
Bởi vì lao động vất vả nên làn da Triệu Tranh ngăm đen, nhưng vẫn có thể nhìn ra những đường nét anh tuấn và cương nghị trên khuôn mặt anh.
“Sao vậy ạ?” Đôi mắt trong veo của Lâm Thanh Thanh hiện lên vẻ hoảng sợ.
“Tôi muốn cưới em!” Những câu từ đơn giản nhưng lại mang nội dung kinh người phát ra từ miệng người đàn ông cao lớn cường tráng này làm Lâm Thanh Thanh chỉ biết mở to hai mắt mà nhìn.
“Cái gì?” Cô cho rằng mình nghe nhầm.
“Tôi có 5000 đồng, có thể đưa cho nhà em làm lễ hỏi. Nếu em gả cho tôi, tôi sẽ tiếp tục cho em học đại học.” Triệu Tranh cứ thế nói thẳng ra điều kiện của mình mà chẳng chút bối rối. Đôi mắt đen láy của anh chằm chằm cô, giống như đang nhìn một con mồi vậy.
Lâm Thanh Thanh dần dần hoàn hồn, 5000 đồng? Thời buổi này, vạn nguyên hộ đều hiếm có khó tìm, một nông hộ như anh ta mà lại có đến 5000 đồng? Nhưng điều hấp dẫn nhất mà cô nghe được vẫn là câu “tiếp tục cho em học đại học” kia kìa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.