Cô Vợ Sinh Viên Của Anh Nông Dân Thô Kệch
Chương 1: Cứ Gả Con Đi
Khả Ái Tiểu Thỏ
16/01/2023
Nếu đọc trên app bị dính chữ thì các bạn đọc trên trình duyệt giúp mình nhé. Thank!
------
“Thanh Thanh, trong nhà thật sự là không còn cách nào nữa rồi, mẹ và ba con đành phải lấy học phí đại học của con để chữa bệnh cho em trai con. Chuyện học đại học của con… có thể là không được rồi.” Mẹ Lâm lấy ống tay áo lau nước mắt, trong lòng bà tràn đầy áy náy.
Anh nói xem, ở ngôi làng miền núi lạc hậu này, nào có dễ dàng mà xuất hiện một đứa bé thi đậu đại học như vậy. Thế nhưng Thanh Thanh nhà bà là đứa biết cố gắng, cứ thế một đường học hành chăm chỉ lên tới cấp ba. Vợ chồng già bọn họ vất vả nửa đời người cũng chỉ là nông dân chân đất, vất vả lắm mới tích cóp đủ một khoản tiền cho con gái vào đại học, ai ngờ đâu đứa con trai út lại đột nhiên bị viêm phổi.
Hai vợ chồng họ không thể không lấy số tiền đã tích cóp để đóng học phí cho Thanh Thanh ra để đưa con trai mình đi khám. Bệnh còn chưa khỏi mà tiền thì đã xài hết, bọn họ thực sự cảm thấy có lỗi với đứa nhỏ Thanh Thanh này.
Lâm Thanh Thanh đứng trong sân được ốp bằng gạch mộc trước nhà mà ngẩn người. Thật ra cô cũng đã sớm nghĩ đến chuyện này rồi. Em trai cô ốm nặng như vậy, cũng đã nằm điều trị ở bệnh viện huyện thành rồi, thế nên chắc chắn sẽ tốn khá nhiều tiền.
“Mẹ, con không trách mẹ. Cũng không thể vì để con vào đại học mà không trị bệnh cho em con được, cái nào nặng cái nào nhẹ, con vẫn phân biệt được.” Lâm Thanh Thanh mảnh khảnh đứng đó, khi nói chuyện, cả người cô như thể đang run lên. Cô ăn mặc cần kiệm, vất vả phụ giúp đỡ đần việc trong nhà, cả người cao một mét sáu nhưng chỉ hơn 40 kg. Cô làm tất cả cũng chỉ vì muốn vào đại học, để sau khi tốt nghiệp có thể giúp gia đình mình có cuộc sống sung túc hơn.
Bây giờ em trai cô bệnh nặng, cô sao có thể cầm số tiền đó đi học mà mặc kệ sống chết của em trai mình được.
“Nhưng hiện tại, tiền trong nhà đã cạn, em con lại vẫn chưa tốt lên, bác sĩ nói phải dùng thuốc tây, rất đắt tiền…” Mẹ Lâm nghẹn ngào nói không nên lời, chỉ có thể cúi đầu, liên tục lau nước mắt.
Ba Lâm ngồi xổm trong sâb, hút một điếu thuốc lá sợi, không nói lời nào, nhưng đôi mày nhăn thật sâu của ông lộ ra vẻ sầu khổ.
Cái nhà này đang gặp sóng to gió lớn.
Lâm Thanh Thanh rũ mắt, lông mi dài khẽ động: “Ba mẹ cứ gả con đi.”
Lâm Thanh Thanh nói một cách cực kỳ bình tĩnh.
“Thanh Thanh…” Mẹ Lâm vô thố mà nhìn cô: “Nhà ta vất vả lắm mới nuôi được con học lên cấp ba.”
“Nhưng bây giờ tính mạng em con càng quan trọng hơn. Nó còn đang nằm trong bệnh viện, nhà ta lại không có tiền mua thuốc, cũng không thể cứ thế để con trơ mắt nhìn em ruột mình chết vì bệnh tật như thế được! Ba mẹ gả con đi, đòi nhiều sính lễ một chút để chữa bệnh cho em con.”
Cô lớn lên xinh đẹp, từ nhỏ đã là mỹ nhân. Mười mấy tuổi là đã có bà mối đến nhà hỏi thăm, muốn mai mối đính ước rồi. Thế nhưng cô một lòng muốn tiếp tục con đường học vấn, may mắn là ba mẹ cô cũng sáng suốt, tôn trọng lựa chọn của cô mà gạt những người đó qua một bên.
Nhưng mấy năm nay, mặc dù cô vẫn còn đi học, lại vẫn có rất nhiều người tới nhà làm mai cho cô. Bởi vì cô có một đôi cha mẹ tốt như vậy, cho nên cô mới có thể một đường đọc lên được đến cấp ba, chứ như con gái nhà người khác thì đã sớm bị gả ra ngoài để đổi sính lễ rồi.
Chính vì điều này, cô càng không thể cứ thế trơ mắt nhìn cái nhà nhà ly tán, nhìn ba mẹ mình mặt ủ mày chau, lấy nước mắt rửa mặt được.
Ba Lâm vốn im lặng, nghe cô nói vậy thì rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng ông thô ráp khàn khàn: “Con thử nghĩ lại đi, nếu giờ gả con đi, tới nhà chồng rồi, bọn họ cũng sẽ không tiếp tục nuôi con học đại học đâu.”
Lâm Thanh Thanh gật gật đầu: “Con đã nghĩ kỹ rồi, học đại học và tính mạng của em trai con, con chọn em trai mình.”
------
“Thanh Thanh, trong nhà thật sự là không còn cách nào nữa rồi, mẹ và ba con đành phải lấy học phí đại học của con để chữa bệnh cho em trai con. Chuyện học đại học của con… có thể là không được rồi.” Mẹ Lâm lấy ống tay áo lau nước mắt, trong lòng bà tràn đầy áy náy.
Anh nói xem, ở ngôi làng miền núi lạc hậu này, nào có dễ dàng mà xuất hiện một đứa bé thi đậu đại học như vậy. Thế nhưng Thanh Thanh nhà bà là đứa biết cố gắng, cứ thế một đường học hành chăm chỉ lên tới cấp ba. Vợ chồng già bọn họ vất vả nửa đời người cũng chỉ là nông dân chân đất, vất vả lắm mới tích cóp đủ một khoản tiền cho con gái vào đại học, ai ngờ đâu đứa con trai út lại đột nhiên bị viêm phổi.
Hai vợ chồng họ không thể không lấy số tiền đã tích cóp để đóng học phí cho Thanh Thanh ra để đưa con trai mình đi khám. Bệnh còn chưa khỏi mà tiền thì đã xài hết, bọn họ thực sự cảm thấy có lỗi với đứa nhỏ Thanh Thanh này.
Lâm Thanh Thanh đứng trong sân được ốp bằng gạch mộc trước nhà mà ngẩn người. Thật ra cô cũng đã sớm nghĩ đến chuyện này rồi. Em trai cô ốm nặng như vậy, cũng đã nằm điều trị ở bệnh viện huyện thành rồi, thế nên chắc chắn sẽ tốn khá nhiều tiền.
“Mẹ, con không trách mẹ. Cũng không thể vì để con vào đại học mà không trị bệnh cho em con được, cái nào nặng cái nào nhẹ, con vẫn phân biệt được.” Lâm Thanh Thanh mảnh khảnh đứng đó, khi nói chuyện, cả người cô như thể đang run lên. Cô ăn mặc cần kiệm, vất vả phụ giúp đỡ đần việc trong nhà, cả người cao một mét sáu nhưng chỉ hơn 40 kg. Cô làm tất cả cũng chỉ vì muốn vào đại học, để sau khi tốt nghiệp có thể giúp gia đình mình có cuộc sống sung túc hơn.
Bây giờ em trai cô bệnh nặng, cô sao có thể cầm số tiền đó đi học mà mặc kệ sống chết của em trai mình được.
“Nhưng hiện tại, tiền trong nhà đã cạn, em con lại vẫn chưa tốt lên, bác sĩ nói phải dùng thuốc tây, rất đắt tiền…” Mẹ Lâm nghẹn ngào nói không nên lời, chỉ có thể cúi đầu, liên tục lau nước mắt.
Ba Lâm ngồi xổm trong sâb, hút một điếu thuốc lá sợi, không nói lời nào, nhưng đôi mày nhăn thật sâu của ông lộ ra vẻ sầu khổ.
Cái nhà này đang gặp sóng to gió lớn.
Lâm Thanh Thanh rũ mắt, lông mi dài khẽ động: “Ba mẹ cứ gả con đi.”
Lâm Thanh Thanh nói một cách cực kỳ bình tĩnh.
“Thanh Thanh…” Mẹ Lâm vô thố mà nhìn cô: “Nhà ta vất vả lắm mới nuôi được con học lên cấp ba.”
“Nhưng bây giờ tính mạng em con càng quan trọng hơn. Nó còn đang nằm trong bệnh viện, nhà ta lại không có tiền mua thuốc, cũng không thể cứ thế để con trơ mắt nhìn em ruột mình chết vì bệnh tật như thế được! Ba mẹ gả con đi, đòi nhiều sính lễ một chút để chữa bệnh cho em con.”
Cô lớn lên xinh đẹp, từ nhỏ đã là mỹ nhân. Mười mấy tuổi là đã có bà mối đến nhà hỏi thăm, muốn mai mối đính ước rồi. Thế nhưng cô một lòng muốn tiếp tục con đường học vấn, may mắn là ba mẹ cô cũng sáng suốt, tôn trọng lựa chọn của cô mà gạt những người đó qua một bên.
Nhưng mấy năm nay, mặc dù cô vẫn còn đi học, lại vẫn có rất nhiều người tới nhà làm mai cho cô. Bởi vì cô có một đôi cha mẹ tốt như vậy, cho nên cô mới có thể một đường đọc lên được đến cấp ba, chứ như con gái nhà người khác thì đã sớm bị gả ra ngoài để đổi sính lễ rồi.
Chính vì điều này, cô càng không thể cứ thế trơ mắt nhìn cái nhà nhà ly tán, nhìn ba mẹ mình mặt ủ mày chau, lấy nước mắt rửa mặt được.
Ba Lâm vốn im lặng, nghe cô nói vậy thì rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng ông thô ráp khàn khàn: “Con thử nghĩ lại đi, nếu giờ gả con đi, tới nhà chồng rồi, bọn họ cũng sẽ không tiếp tục nuôi con học đại học đâu.”
Lâm Thanh Thanh gật gật đầu: “Con đã nghĩ kỹ rồi, học đại học và tính mạng của em trai con, con chọn em trai mình.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.