Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện
Chương 103
Khuyết Danh
15/03/2023
Vân Thư cầm ly vừa uống đi rót thêm một ly nước, ôm lấy uông, vừa uông vừa nghĩ: “Nếu có món cay thì hay rôi.
Vân Thư nhìn lịch đột nhiên nói: “Còn bảy ngày nữa là qua năm mới rồi.”
Tạ Mẫn Hành: *Ừm.”
Vân Thư: “Năm mới năm nayem về nhà hay là?”
“Ở nhà họ Tạ.”
Vân Thư: “Vậy mọi người thường làm gì trong dịp năm mới?”
Tạ Mẫn Hành: “Mẫn Thận gặp bạn bè, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, ông nội sẽ có mấy cấp dưới đến thăm, tôi và ba xã giao. Mẹ và Mẫn Tây thì giỗng như những năm trước.”
Vân Thư: “Công ty của anh không nghỉ à?”
“Bốn ngày nữa nghỉ.”
Vân Thư: “Công ty của ba em qua hai ngày nữa là được nghỉ. Sau đó cùng em và mẹ ởi săm đồ năm mới, người giúp việc cũng đều cho nghỉ. Dây pháo, pháo nộ, còn có thanh pháo hoa, sao… mỗi năm đều phải có. Mấy người không có sao?”
Vân Thư nói rất nhiều loại, Tạ Mẫn Hành nhìn nụ cười hồi ức trên mặt Vân Thư, nhìn đến ngây người, Vân Thư hỏi một câu: “Sao vậy?”
Tạ Mẫn Hành: “Chúng ta không có. Thứ đó vui không?”
“Vui lắm, rất vui. Nhà bọn emchỉ có ba người, nên lúc nào em cũng chơi với em trai và em gái hàng xóm, ăn bữa cơm tất niên ở nhà, xem tiết mục đêm giao thừa, quả thực rất đẹp.”
Vân Thư lại hỏi: “Các người không có sao?”
Tạ Mẫn Hành: Không có, năm trước Mẫn Thận trở về từ bộ đội, cách hai ngày thì trở về, Mẫn Tây ä ăn cơm xong thì trở về phòng ngủ, tôi trực tiếp đến phòng. sách, ba cũng thường xuyên không về nhà.”
Vân Thư: “Thật nhàm chán.”
Tạ Mẫn Hành nói lại: “Rất nhàm chán, quen rồi.”
Một tiếng đã quen khiến Vân Thư không hiểu sao lại đau lòng thay cho Tạ Mân Hành, đồng thời lại thầm hạ quyết tâm.
Vân Thự với Tạ Mẫn Hành ở công ty một buổi chiều, sắp tan làm, Vân Thư duỗi thắt lưng: “Ông xã, đừng làm việc nữa. Vệ nhà thôi.”
Tạ Mẫn Hành: “Tôi xử lý xong những thứ này rôi vê.”
Quả thật Tạ Mẫn Hành còn rất nhiều công việc, nhưng hết lần này tới lần khác, Vân Thư có việc câu xin, miệng ngọt ngào “Ông xã, chồng” gọi rất thuận miệng, mà anh lại là người nghe Vân Thư gọi là ‘ “chồng” nên lập tức đồng ý.
Vân Thư: “Được rồi, anh nhanh chút.
Em sẽ đi gọi ba.”
Tạ Mẫn Hành gật đầu.
Văn phòng chủ tịch.
Vân Thư lại đến: “Ba, đến lúc tan làm rồi, về nhà thôi.”
Ông Tạ nói: “Được, Tiểu Thư, con hãy đưa tài liệu này cho Mẫn Hành. Ba sẽ xuống tìm hai đứa sau.”
Vân Thư nhìn lịch đột nhiên nói: “Còn bảy ngày nữa là qua năm mới rồi.”
Tạ Mẫn Hành: *Ừm.”
Vân Thư: “Năm mới năm nayem về nhà hay là?”
“Ở nhà họ Tạ.”
Vân Thư: “Vậy mọi người thường làm gì trong dịp năm mới?”
Tạ Mẫn Hành: “Mẫn Thận gặp bạn bè, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, ông nội sẽ có mấy cấp dưới đến thăm, tôi và ba xã giao. Mẹ và Mẫn Tây thì giỗng như những năm trước.”
Vân Thư: “Công ty của anh không nghỉ à?”
“Bốn ngày nữa nghỉ.”
Vân Thư: “Công ty của ba em qua hai ngày nữa là được nghỉ. Sau đó cùng em và mẹ ởi săm đồ năm mới, người giúp việc cũng đều cho nghỉ. Dây pháo, pháo nộ, còn có thanh pháo hoa, sao… mỗi năm đều phải có. Mấy người không có sao?”
Vân Thư nói rất nhiều loại, Tạ Mẫn Hành nhìn nụ cười hồi ức trên mặt Vân Thư, nhìn đến ngây người, Vân Thư hỏi một câu: “Sao vậy?”
Tạ Mẫn Hành: “Chúng ta không có. Thứ đó vui không?”
“Vui lắm, rất vui. Nhà bọn emchỉ có ba người, nên lúc nào em cũng chơi với em trai và em gái hàng xóm, ăn bữa cơm tất niên ở nhà, xem tiết mục đêm giao thừa, quả thực rất đẹp.”
Vân Thư lại hỏi: “Các người không có sao?”
Tạ Mẫn Hành: Không có, năm trước Mẫn Thận trở về từ bộ đội, cách hai ngày thì trở về, Mẫn Tây ä ăn cơm xong thì trở về phòng ngủ, tôi trực tiếp đến phòng. sách, ba cũng thường xuyên không về nhà.”
Vân Thư: “Thật nhàm chán.”
Tạ Mẫn Hành nói lại: “Rất nhàm chán, quen rồi.”
Một tiếng đã quen khiến Vân Thư không hiểu sao lại đau lòng thay cho Tạ Mân Hành, đồng thời lại thầm hạ quyết tâm.
Vân Thự với Tạ Mẫn Hành ở công ty một buổi chiều, sắp tan làm, Vân Thư duỗi thắt lưng: “Ông xã, đừng làm việc nữa. Vệ nhà thôi.”
Tạ Mẫn Hành: “Tôi xử lý xong những thứ này rôi vê.”
Quả thật Tạ Mẫn Hành còn rất nhiều công việc, nhưng hết lần này tới lần khác, Vân Thư có việc câu xin, miệng ngọt ngào “Ông xã, chồng” gọi rất thuận miệng, mà anh lại là người nghe Vân Thư gọi là ‘ “chồng” nên lập tức đồng ý.
Vân Thư: “Được rồi, anh nhanh chút.
Em sẽ đi gọi ba.”
Tạ Mẫn Hành gật đầu.
Văn phòng chủ tịch.
Vân Thư lại đến: “Ba, đến lúc tan làm rồi, về nhà thôi.”
Ông Tạ nói: “Được, Tiểu Thư, con hãy đưa tài liệu này cho Mẫn Hành. Ba sẽ xuống tìm hai đứa sau.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.