Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện
Chương 114
Khuyết Danh
19/03/2023
Tạ phu nhân trách cứ người khác, cũng trách âm áp như vậy.
Người bình thường không phải lúc nào cũng nói: “Về trễ thì đừng về nữa.
Người nghe xong trong lòng không vui vẻ gì, lời Tạ phụ nhân nói là oán giận, nhưng lại lo lắng nhiều hơn.
Vân Thư tươi cười nghênh đón: “Mẹ, mẹ thật dịu dàng. Con cũng hy vọng sau này sẽ dịu dàng như mẹ.”
Mọi người đều muốn nghe lời tốt, huống hồ Vân Thư nói là lời thật lòng, Tạ phu nhân vẫn răn dạy hai người họ: “Đội mũ cao cho mẹ cũng VÔ.
dụng, sau này tám giò phải ở nhà.”
Vân Thư với Tạ Mẫn Tây ngồi lại an ủi Tạ phu nhân cả nửa ngày. : Tạ Mẫn Hành với ông Tạ về đến nhà, nhìn thấy hai cái chân chó, một bên một cái, Tạ phu nhân bị vây ở giữa.
Tạ Mẫn Hành hỏi: “Hai người làm chuyện gì rồi vậy? Cần nịnh bợ mẹ như vậy sao?”
Vân Thư đáp: “Bọn em không làm sai gì cả, đây là hiếu thảo hàng ngày.”
Tạ Mẫn Hành: Tôi tin em mới lạ.
Ông Tạ ngồi một bên ghê hỏi Tạ phu nhân: “Hai đứa nó thật sự không làm gì sai sao?”
Tạ phu nhân đánh móng vuốt của Tạ Mẫn Tây và Vân Thư đang nịnh nọt, nói: “Không làm gì sai, chỉ là hôm nay trở về muộn.”
Ông Tạ cười mây tiếng, nói với Vân Thư và Tạ Mẫn Tây: “Đâm lưng cho mẹ bọn con đi.”
Vân Thư và Tạ Mẫn Tây đồng thanh: “Tuân mệnh.”
Tối nay về quá muộn, nên Tạ Mẫn Tây và Vân Thư đi ngủ sớm.
Tạ Mẫn Hành trở về phòng, Vân Thư đã nằm trên sô pha ngủ thiếp đi.
Tạ Mẫn Hành đắp chăn cho cô xong thì đi tắm rửa.
Ngày hôm sau, Vân Thư dậy rất sớm, bởi vì đêm qua đã đi ngủ sớm.
Động tác của cô rất nhẹ nhưng Tạ Mân Hành vẫn nghe được âm thanh tỉnh lại hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Vân Thư đáp: “Sắp năm giờ.”
Tạ Mẫn Hành nói: “Dậy sớm như vậy làm gì? Sao em không ngủ thêm lúc nữa?”
Vân Thự nói: “Em sẽ trở lại nhanh thôi, xuông, lầu uống chút nước, anh ngủ tiệp đi.”
Tạ Mẫn Hành không nghĩ nhiều, tiếp tục ngủ.
Vân Thư nhìn bên ngoài trời vẫn còn rất tối, người giúp việc vẫn đang ngủ say, cô câm lây đèn ,pin và điện thoại đã chuẩn bị sẵn, xuống lầu gọi Tạ Mẫn Tây.
Tạ Mẫn Tây đã thu dọn xong, hai người họ mặc áo ngủ, bên ngoài khoác áo bông dày, mỗi người một đèn pin cộng thêm một điện thoại di động, bọc kín đi về phía gara.
Cuộn đèn sao rất dày nên hai người họ một người khiêng một bên đi về phía sau vườn hoa.
Đi đến nơi hôm qua đã xác định, Vân Thư phụ trách trèo lên quân dây trên tường, Tạ Mẫn Tây thì phụ trách dây thông.
“Chị dâu, chị chậm chút.” Tạ Mẫn Tây nhỏ giọng nhắc nhở.
Vân Thư nói: “Yên tâm đi Mẫn Tây, em buông dây lỏng một chút.”
Không biết qua bao lâu, cuộn dây đầu tiên đã quân hệt.
Người bình thường không phải lúc nào cũng nói: “Về trễ thì đừng về nữa.
Người nghe xong trong lòng không vui vẻ gì, lời Tạ phụ nhân nói là oán giận, nhưng lại lo lắng nhiều hơn.
Vân Thư tươi cười nghênh đón: “Mẹ, mẹ thật dịu dàng. Con cũng hy vọng sau này sẽ dịu dàng như mẹ.”
Mọi người đều muốn nghe lời tốt, huống hồ Vân Thư nói là lời thật lòng, Tạ phu nhân vẫn răn dạy hai người họ: “Đội mũ cao cho mẹ cũng VÔ.
dụng, sau này tám giò phải ở nhà.”
Vân Thư với Tạ Mẫn Tây ngồi lại an ủi Tạ phu nhân cả nửa ngày. : Tạ Mẫn Hành với ông Tạ về đến nhà, nhìn thấy hai cái chân chó, một bên một cái, Tạ phu nhân bị vây ở giữa.
Tạ Mẫn Hành hỏi: “Hai người làm chuyện gì rồi vậy? Cần nịnh bợ mẹ như vậy sao?”
Vân Thư đáp: “Bọn em không làm sai gì cả, đây là hiếu thảo hàng ngày.”
Tạ Mẫn Hành: Tôi tin em mới lạ.
Ông Tạ ngồi một bên ghê hỏi Tạ phu nhân: “Hai đứa nó thật sự không làm gì sai sao?”
Tạ phu nhân đánh móng vuốt của Tạ Mẫn Tây và Vân Thư đang nịnh nọt, nói: “Không làm gì sai, chỉ là hôm nay trở về muộn.”
Ông Tạ cười mây tiếng, nói với Vân Thư và Tạ Mẫn Tây: “Đâm lưng cho mẹ bọn con đi.”
Vân Thư và Tạ Mẫn Tây đồng thanh: “Tuân mệnh.”
Tối nay về quá muộn, nên Tạ Mẫn Tây và Vân Thư đi ngủ sớm.
Tạ Mẫn Hành trở về phòng, Vân Thư đã nằm trên sô pha ngủ thiếp đi.
Tạ Mẫn Hành đắp chăn cho cô xong thì đi tắm rửa.
Ngày hôm sau, Vân Thư dậy rất sớm, bởi vì đêm qua đã đi ngủ sớm.
Động tác của cô rất nhẹ nhưng Tạ Mân Hành vẫn nghe được âm thanh tỉnh lại hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Vân Thư đáp: “Sắp năm giờ.”
Tạ Mẫn Hành nói: “Dậy sớm như vậy làm gì? Sao em không ngủ thêm lúc nữa?”
Vân Thự nói: “Em sẽ trở lại nhanh thôi, xuông, lầu uống chút nước, anh ngủ tiệp đi.”
Tạ Mẫn Hành không nghĩ nhiều, tiếp tục ngủ.
Vân Thư nhìn bên ngoài trời vẫn còn rất tối, người giúp việc vẫn đang ngủ say, cô câm lây đèn ,pin và điện thoại đã chuẩn bị sẵn, xuống lầu gọi Tạ Mẫn Tây.
Tạ Mẫn Tây đã thu dọn xong, hai người họ mặc áo ngủ, bên ngoài khoác áo bông dày, mỗi người một đèn pin cộng thêm một điện thoại di động, bọc kín đi về phía gara.
Cuộn đèn sao rất dày nên hai người họ một người khiêng một bên đi về phía sau vườn hoa.
Đi đến nơi hôm qua đã xác định, Vân Thư phụ trách trèo lên quân dây trên tường, Tạ Mẫn Tây thì phụ trách dây thông.
“Chị dâu, chị chậm chút.” Tạ Mẫn Tây nhỏ giọng nhắc nhở.
Vân Thư nói: “Yên tâm đi Mẫn Tây, em buông dây lỏng một chút.”
Không biết qua bao lâu, cuộn dây đầu tiên đã quân hệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.