Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện
Chương 120
Khuyết Danh
22/03/2023
Buổi chiều đi dạo phố, Vân Thư chọn cho Tạ Mẫn Hành một chiếc áo sơ mi màu nâu sẫm, lại chọn một bộ âu phục màu nâu.
Vân Thư nói: “Bộ này để đi làm mặc.”
Lại chọn một bộ áo bông màu đen cho Tạ Mẫn Hành, bởi vì tồn tại tâm riêng nên lén chọn phong cách giống mình, mặc ra ngoài sẽ bị người khác lầm tưởng là trang phục tình nhân.
Tạ phu nhân mua cho Tạ Mẫn Thận với ông Tạ mỗi người một bộ, rôi lại chọn cho mình một bộ.
Cuối cùng trước khi đi, đi ngang qua cửa hàng đồ Đường, ba người họ nhìn nhau cười, tiên vào trong cửa hàng, chọn một bộ đồ Đường. cổ áo vàng đỏ theo kích thước của ông nội Tạ, lúc này mới cùng nhau về nhà.
Hôm nay Tạ Mẫn Hành với ông Tạ về sớm, ông Tạ nhìn thấy người giúp việc xách túi lớn túi nhỏ vào trong phòng.
Ông Tạ hỏi: “Mua cái gì vậy?”
Tạ phu nhân cũng xách quần áo, ông Tạ vội vàng đi lên cằm lây, Tạ phụ, nhân buông tay ra nói: “Đi dạo phô mua quân áo tết cho các người với hai đứa nhỏ.”
Ông Tạ nói: “Chỉ cần ở nhà gọi cuộc điện thoại, tại sao phải chạy đi vậy?”
Tạ phu nhân đầy ông Tạ ra: “Nhưng đi ra ngoài thử mua tâm trạng sẽ rất tốt.”
Ông Tạ nói: “Lần sau mua xong thì bảo bọn họ đưa về nhà đi.”
Tạ phu nhân: “Lần sau nói sau.”
Tạ Mẫn Hành nhận lấy túi xách trong tay Vân Thư hỏi: “Mua gì vậy?”
Vân Thư: “Mẹ và Mẫn Tây mua cho anh đồ tây và áo khoác bông.”
Đã đến lúc Tạ Mẫn Tây trợ giúp: “Không phải đâu anh trai, quân áo của anh là do chị dâu tự lựa rôi mua.
Anh hai mới là em chọn mẹ mua.”
“ĐùiI” Giờ phút này, trong lòng Vân Thư chỉ suy nghĩ được một chữ. Cô không cân thân trợ công!
Cô muốn giải thích nhưng vừa nhìn thấy. Tạ Mãn Hành, mặt đã đỏ bừng, lúc ở nhà họ Vân cô biết mẹ hay mua quân áo cho ba, ngày hôm sau ba vui vẻ mặc đi làm, trước khi đi còn hôn me, cô mới nhớ tới muốn mua cho Tạ Mẫn Hành.
Tạ Mẫn Hành nhéch khóe môi nhìn Vân Thư, không nói nhiều về đề tài này nữa, giờ phút này mặt và tai của Vân Thư đã đỏ như quả đào..
Ăn cơm tối xong, Vân Thư và Tạ Mẫn Tây chủ động đê nghị: “Mẹ, ba, hai ngày nay con và chị dâu ăn quá nhiều nên đi ra ngoài tiêu thức ăn đây.”
Tạ phu nhân nhìn bụng hai người họ, Ặ lãng nói: “Quả thật ăn không ít, đi Tạ Mẫn Tây và Vân Thư nắm tay nhau dưới gâm bàn, nhanh chóng rời đi.
Tạ Mẫn Thận nhìn Tạ Mẫn Hành: “Anh trai, hai người họ thật sự không sao chứ?”
Tạ Mẫn Hành cũng cảm thấy có vấn đề, nhưng ngại Vận Thư không muôn nói nên xem như không biêt gì, cũng sẽ không điều tra: “Không sao.”
Tạ Mẫn Thận: “…” Anh trai trở thành người mù? Hay mình thực sự đã nghĩ nhiêu?
Vân Thư và Tạ Mẫn Tây chạy đến gạra, tìm được chiếc xe hôm qua, mở cốp xe ra, lại ôm ra một cuộn đèn sao.
Hai người họ kéo đến chỗ buồi sáng, Vân Thư và Tạ Mẫn Tây lấy điện thoại di động của mình ra, phân công công việc như buồi sáng, một người quân dây một người thả dây.
Vân Thư nói: “Bộ này để đi làm mặc.”
Lại chọn một bộ áo bông màu đen cho Tạ Mẫn Hành, bởi vì tồn tại tâm riêng nên lén chọn phong cách giống mình, mặc ra ngoài sẽ bị người khác lầm tưởng là trang phục tình nhân.
Tạ phu nhân mua cho Tạ Mẫn Thận với ông Tạ mỗi người một bộ, rôi lại chọn cho mình một bộ.
Cuối cùng trước khi đi, đi ngang qua cửa hàng đồ Đường, ba người họ nhìn nhau cười, tiên vào trong cửa hàng, chọn một bộ đồ Đường. cổ áo vàng đỏ theo kích thước của ông nội Tạ, lúc này mới cùng nhau về nhà.
Hôm nay Tạ Mẫn Hành với ông Tạ về sớm, ông Tạ nhìn thấy người giúp việc xách túi lớn túi nhỏ vào trong phòng.
Ông Tạ hỏi: “Mua cái gì vậy?”
Tạ phu nhân cũng xách quần áo, ông Tạ vội vàng đi lên cằm lây, Tạ phụ, nhân buông tay ra nói: “Đi dạo phô mua quân áo tết cho các người với hai đứa nhỏ.”
Ông Tạ nói: “Chỉ cần ở nhà gọi cuộc điện thoại, tại sao phải chạy đi vậy?”
Tạ phu nhân đầy ông Tạ ra: “Nhưng đi ra ngoài thử mua tâm trạng sẽ rất tốt.”
Ông Tạ nói: “Lần sau mua xong thì bảo bọn họ đưa về nhà đi.”
Tạ phu nhân: “Lần sau nói sau.”
Tạ Mẫn Hành nhận lấy túi xách trong tay Vân Thư hỏi: “Mua gì vậy?”
Vân Thư: “Mẹ và Mẫn Tây mua cho anh đồ tây và áo khoác bông.”
Đã đến lúc Tạ Mẫn Tây trợ giúp: “Không phải đâu anh trai, quân áo của anh là do chị dâu tự lựa rôi mua.
Anh hai mới là em chọn mẹ mua.”
“ĐùiI” Giờ phút này, trong lòng Vân Thư chỉ suy nghĩ được một chữ. Cô không cân thân trợ công!
Cô muốn giải thích nhưng vừa nhìn thấy. Tạ Mãn Hành, mặt đã đỏ bừng, lúc ở nhà họ Vân cô biết mẹ hay mua quân áo cho ba, ngày hôm sau ba vui vẻ mặc đi làm, trước khi đi còn hôn me, cô mới nhớ tới muốn mua cho Tạ Mẫn Hành.
Tạ Mẫn Hành nhéch khóe môi nhìn Vân Thư, không nói nhiều về đề tài này nữa, giờ phút này mặt và tai của Vân Thư đã đỏ như quả đào..
Ăn cơm tối xong, Vân Thư và Tạ Mẫn Tây chủ động đê nghị: “Mẹ, ba, hai ngày nay con và chị dâu ăn quá nhiều nên đi ra ngoài tiêu thức ăn đây.”
Tạ phu nhân nhìn bụng hai người họ, Ặ lãng nói: “Quả thật ăn không ít, đi Tạ Mẫn Tây và Vân Thư nắm tay nhau dưới gâm bàn, nhanh chóng rời đi.
Tạ Mẫn Thận nhìn Tạ Mẫn Hành: “Anh trai, hai người họ thật sự không sao chứ?”
Tạ Mẫn Hành cũng cảm thấy có vấn đề, nhưng ngại Vận Thư không muôn nói nên xem như không biêt gì, cũng sẽ không điều tra: “Không sao.”
Tạ Mẫn Thận: “…” Anh trai trở thành người mù? Hay mình thực sự đã nghĩ nhiêu?
Vân Thư và Tạ Mẫn Tây chạy đến gạra, tìm được chiếc xe hôm qua, mở cốp xe ra, lại ôm ra một cuộn đèn sao.
Hai người họ kéo đến chỗ buồi sáng, Vân Thư và Tạ Mẫn Tây lấy điện thoại di động của mình ra, phân công công việc như buồi sáng, một người quân dây một người thả dây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.