Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện
Chương 124
Khuyết Danh
26/03/2023
Đánh chết cũng không được đi qua đó, đi qua đó khác nào đi vào cửa tử.
Lần này Tạ Mẫn Hành còn dùng cả bàn tay vẫy Tần Ngũ: “Lại đây.”
Vì một động tác của Tạ Mẫn Hành, cả ngày hôm nay Tần Ngũ đều không dám lại gần Tạ Mẫn Hành.
Lần đầu tiên nhà họ Tạ về nước đón năm mới, Tạ phu nhân làm chủ mẫu chắc hẳn là người nhàn nhã nhất, ai biết bà ấy lại còn dẫn theo hai đứa trẻ, nhưng bản thân bà ấy lại thích tự tay sửa sang nhà cửa đón Tết, Tết những năm vừa rồi đều do quản gia sắp xếp, năm nay có thêm Tạ phu nhân cùng làm, hạt dưa, đậu phộng, trái cây, hạch đào.. mây hôm nay, đúng là Tạ phu nhân bận tối mắt tối mũi.
Vận Thư và Tạ Mẫn Tây lại lần nữa cất công mời Tạ phu nhân đi dạo phố.
Tạ phu nhân nhìn cũng không kịp nh xua tay đuôi hai cô gái ra ngoài: “Mẹ bận lăm, hai đứa tự đi đi, đừng ở nhà vướng chân nữa.
Vân Thư và Tạ Mẫn Tây nhìn nhau, hai người họ là bị xua đuổi sao? Vậy mà còn quang minh chính đại như Vậy.
Nhìn bóng dáng bận rộn của Tạ phu nhân, Tạ Mẫn Tây nhoẻn miệng cười, cuối cùng mẹ cũng không còn là một bà mẹ ai oán nữa: “Chị dâu, hai chị em chúng mình nhất định là hai người nhàn nhất trong nhà rồi nhỉ?”
Vân Thư rất phối hợp gật đầu: “Cái đó… Hay chúng ta ra ngoài mua sắm gì đó đi?”
Hai người họ lập tức nhìn nhau cười, lái xe ra đường.
Đèn Khổng Minh, mual Đèn hoa khổng tước, mua!
Pháo thì thôi, ôm không nổi.
Hôm nay, thu hoạch của hai người họ khá phong phú, vui vẻ quay trở vê phòng khách.
Lúc này, Tạ phu nhân đang ngôi trên sô pha trong phòng khách hưởng thụ chút thời gian nhàn rồi hiếm hoi sau mây ngày vật vả.
Tạ Mẫn Tây lại nhìn thấy người mẹ yên tĩnh chỉ biệt hưởng thụ trà bánh cho qua ngày, sau mây giây do dự, cô ây cần thận dò hỏi: “Mẹ, mẹ sao vậy?”
Chẳng lẽ ba lại làm ra chuyện gì rồi?
Tạ phu nhân mở mắt nhìn đống đồ lớn hai cô gái mang vê, lại nhìn hai người họ bình an trở về, lập tức lấy.
lại tinh thần, đi tới kéo tay hai người họ, nói: “Hai con mau lại đây nhìn xem hai câu đối này có được không?”
Bây giò từ việc lớn đến nhỏ đều do Tạ phụ nhân một tay lo liệu, thậm chí đến cả câu đối cũng…
Câu đối đang rất lộn xộn, từ chữ viết, màu sắc, nội dung, ngay cả ngự y đều rất lộn xộn.
Tạ Mẫn Tây nhân lúc người khác không đề ý, kín đáo thở phào một cái.
Một gia đình giàu có không hoàn hảo, dù cho mình có cuộc sống nhung lụa chẳng cần bận tâm gì, nhưng cũng đem lại cho cô ây lo lăng và sợ hãi.
Vân Thư xem đi xem lại hai câu đôi, cảm giác có gì đó hơi gượng, không hài lòng lắm, giống. như sai gì đó.
Cảm giác của cô và Tạ phu nhân giống nhau, tìm không ra chỗ sai, lại không thích.
Tạ Mẫn Tây thấy. chị dâu và mẹ đều buồn bực, cho nên nói: “Mẹ, câu đồi đừng nên mua ngoài, không phải ông nội biết viết chữ bằng bút lông sao, đợi ông về viết một bộ là được.”
Lần này Tạ Mẫn Hành còn dùng cả bàn tay vẫy Tần Ngũ: “Lại đây.”
Vì một động tác của Tạ Mẫn Hành, cả ngày hôm nay Tần Ngũ đều không dám lại gần Tạ Mẫn Hành.
Lần đầu tiên nhà họ Tạ về nước đón năm mới, Tạ phu nhân làm chủ mẫu chắc hẳn là người nhàn nhã nhất, ai biết bà ấy lại còn dẫn theo hai đứa trẻ, nhưng bản thân bà ấy lại thích tự tay sửa sang nhà cửa đón Tết, Tết những năm vừa rồi đều do quản gia sắp xếp, năm nay có thêm Tạ phu nhân cùng làm, hạt dưa, đậu phộng, trái cây, hạch đào.. mây hôm nay, đúng là Tạ phu nhân bận tối mắt tối mũi.
Vận Thư và Tạ Mẫn Tây lại lần nữa cất công mời Tạ phu nhân đi dạo phố.
Tạ phu nhân nhìn cũng không kịp nh xua tay đuôi hai cô gái ra ngoài: “Mẹ bận lăm, hai đứa tự đi đi, đừng ở nhà vướng chân nữa.
Vân Thư và Tạ Mẫn Tây nhìn nhau, hai người họ là bị xua đuổi sao? Vậy mà còn quang minh chính đại như Vậy.
Nhìn bóng dáng bận rộn của Tạ phu nhân, Tạ Mẫn Tây nhoẻn miệng cười, cuối cùng mẹ cũng không còn là một bà mẹ ai oán nữa: “Chị dâu, hai chị em chúng mình nhất định là hai người nhàn nhất trong nhà rồi nhỉ?”
Vân Thư rất phối hợp gật đầu: “Cái đó… Hay chúng ta ra ngoài mua sắm gì đó đi?”
Hai người họ lập tức nhìn nhau cười, lái xe ra đường.
Đèn Khổng Minh, mual Đèn hoa khổng tước, mua!
Pháo thì thôi, ôm không nổi.
Hôm nay, thu hoạch của hai người họ khá phong phú, vui vẻ quay trở vê phòng khách.
Lúc này, Tạ phu nhân đang ngôi trên sô pha trong phòng khách hưởng thụ chút thời gian nhàn rồi hiếm hoi sau mây ngày vật vả.
Tạ Mẫn Tây lại nhìn thấy người mẹ yên tĩnh chỉ biệt hưởng thụ trà bánh cho qua ngày, sau mây giây do dự, cô ây cần thận dò hỏi: “Mẹ, mẹ sao vậy?”
Chẳng lẽ ba lại làm ra chuyện gì rồi?
Tạ phu nhân mở mắt nhìn đống đồ lớn hai cô gái mang vê, lại nhìn hai người họ bình an trở về, lập tức lấy.
lại tinh thần, đi tới kéo tay hai người họ, nói: “Hai con mau lại đây nhìn xem hai câu đối này có được không?”
Bây giò từ việc lớn đến nhỏ đều do Tạ phụ nhân một tay lo liệu, thậm chí đến cả câu đối cũng…
Câu đối đang rất lộn xộn, từ chữ viết, màu sắc, nội dung, ngay cả ngự y đều rất lộn xộn.
Tạ Mẫn Tây nhân lúc người khác không đề ý, kín đáo thở phào một cái.
Một gia đình giàu có không hoàn hảo, dù cho mình có cuộc sống nhung lụa chẳng cần bận tâm gì, nhưng cũng đem lại cho cô ây lo lăng và sợ hãi.
Vân Thư xem đi xem lại hai câu đôi, cảm giác có gì đó hơi gượng, không hài lòng lắm, giống. như sai gì đó.
Cảm giác của cô và Tạ phu nhân giống nhau, tìm không ra chỗ sai, lại không thích.
Tạ Mẫn Tây thấy. chị dâu và mẹ đều buồn bực, cho nên nói: “Mẹ, câu đồi đừng nên mua ngoài, không phải ông nội biết viết chữ bằng bút lông sao, đợi ông về viết một bộ là được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.