Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện
Chương 145
Khuyết Danh
22/04/2023
Tạ Mẫn Hành buông tay, Vân Thư , chạy khỏi vườn hoa.
Vân Thư trở lại phòng ngủ thay quần áo, bắt đầu tắm rửa giữa ban ngày.
Khi đi xuống cầu thang, nhìn thấy tờ báo cáo tông kết của mình, cô đã không còn xâu hồ như trước nữa.
Vân Thư: Đây rõ ràng là mình quá giỏi, nêu là người khác, thì ai có thể nghĩ ra cách này, hừ!
Ông nội Tạ đang ngồi trong phòng khách với tai nghe bluetooth trên tai.
câm cây gậy trên tay, giỗng như một ông lão đang nghe một vở kịch trên truyền hình, nhắm mắt gật gù, tựa như đang rắt thích thú. Ông nội Tạ là vậy đó.
Tạ Mẫn Tây nhìn thấy Vân Thư xuống lầu, muốn xin lỗi: “Chị dâu, em…”
Vân Thư ngăn cô ấy lại: “Đừng xin lỗi, chị không sao, đó là chuyện của chị và anh trai eml”
Tạ Mẫn Tây: “Vậy chị, kế hoạch đêm nay còn thực hiện nữa không?”
Vân Thư: “Đương nhiên vẫn làm rồi, hai ‹ chúng ta chuẩn bị lâu như thế mà.
Tạ Mẫn Tây đưa tay làm thủ thé ok.
Bữa cơm tất niên buổi tối, nhóm đầu bếp từ buổi chiều đã bắt đầu làm việc, mãi đến tận chín giờ tối.
Đồ ăn cho bữa tắt niên vừa được bưng lên, Vân Thư và Tạ Mẫn Tây nháy mắt với nhau, hai người họ năm tay nhau cung kính nói vời ông nội Nio: “Ông ơi, bọn cháu đi ra ngoài một lúc.”
Ông nội Tạ: “Nhanh lên nhé, về muộn sẽ không có lì xì đâu.”
Vân Thư: “Vâng.”
Hai người họ đi ra khỏi sảnh giữa, nương theo, đèn đường đi về phía hậu viện, đến chỗ rào chắn, hai người họ lấy điện thoại ra, mở đèn pin lên, đi thăng về phía trước.
Nhà họ Tạ chiếm hẳn một nửa diện tích Tử Kinh Sơn, mà Tử Kinh Sơn lại là khu tụ tập lớn nhất thành phố A của đám phú hào. Tử Kinh Sơn vốn là chỗ chính phủ tính làm thắng địa du lịch, sau lại bị một phú hào nước ngoài mua mắt, mà phú hào đó chính là ông Tạ.
Vân Thư và Tạ Mẫn Tây muốn đi đến phía sau hậu viện, nơi đó có bàn cắm và công tắc, hai người họ theo rào chăn bước đi, khoảng cách hơi xa.
Vân Thư: “Mẫn Tây, lúc ấy ba mua nhà ở lớn như vậy đề làm gì! Chỉ hợp lái xe đi qua đi lại”
Tạ Mẫn Tây; “Chị dâu, chị nên cảm thấy may mãn, chỗ này chỉ là rào chăn của nhà họ Tạ, chưa phải toàn bộ đất nhà họ Tạ.”
Vân Thư và Tạ Mẫn Tây cũng không dám chậm trễ quá lâu, tiếp tục đi.
Ở nhà ăn, Tạ phu nhân chờ Vân Thư và Tạ Mẫn Tây quay lại: “Hai đứa nhỏ này, đi đâu mất rôi, người hầu cũng không tìm thấy.”
Ông nội Tạ cũng đang đợi, Tạ Mẫn Hành có chút không yên tâm, cầm lấy áo khoác muôn ra ngoài tìm Vân Thư.
Vừa mới đứng lên, toàn bộ nhà họ Tạ đã bị ánh đèn màu vàng sáng rực làm lóa mắt. Đèn vàng trang trí là nơi, từ hàng rào đên mái che hoa..
Trong nháy mắt, tất cả mọi người trong nhà ăn đều đứng lên nhìn ra bên ngoài, đèn sao màu vàng rực rỡ, sau khi sáng lên mấy. cái thì lập lòe, ánh đèn vàng nhạt dần, cuối cùng Vân Thư điều chỉnh đến độ vàng âm áp nhất, buông tay khỏi bảng điều chỉnh, ngay ngăn đặt một cục đá lên trên bảng điều khiến và công tắc, Vân Thư và Tạ Mẫn Tây vỗ tay: “Đại công cáo thành!”
Vân Thư trở lại phòng ngủ thay quần áo, bắt đầu tắm rửa giữa ban ngày.
Khi đi xuống cầu thang, nhìn thấy tờ báo cáo tông kết của mình, cô đã không còn xâu hồ như trước nữa.
Vân Thư: Đây rõ ràng là mình quá giỏi, nêu là người khác, thì ai có thể nghĩ ra cách này, hừ!
Ông nội Tạ đang ngồi trong phòng khách với tai nghe bluetooth trên tai.
câm cây gậy trên tay, giỗng như một ông lão đang nghe một vở kịch trên truyền hình, nhắm mắt gật gù, tựa như đang rắt thích thú. Ông nội Tạ là vậy đó.
Tạ Mẫn Tây nhìn thấy Vân Thư xuống lầu, muốn xin lỗi: “Chị dâu, em…”
Vân Thư ngăn cô ấy lại: “Đừng xin lỗi, chị không sao, đó là chuyện của chị và anh trai eml”
Tạ Mẫn Tây: “Vậy chị, kế hoạch đêm nay còn thực hiện nữa không?”
Vân Thư: “Đương nhiên vẫn làm rồi, hai ‹ chúng ta chuẩn bị lâu như thế mà.
Tạ Mẫn Tây đưa tay làm thủ thé ok.
Bữa cơm tất niên buổi tối, nhóm đầu bếp từ buổi chiều đã bắt đầu làm việc, mãi đến tận chín giờ tối.
Đồ ăn cho bữa tắt niên vừa được bưng lên, Vân Thư và Tạ Mẫn Tây nháy mắt với nhau, hai người họ năm tay nhau cung kính nói vời ông nội Nio: “Ông ơi, bọn cháu đi ra ngoài một lúc.”
Ông nội Tạ: “Nhanh lên nhé, về muộn sẽ không có lì xì đâu.”
Vân Thư: “Vâng.”
Hai người họ đi ra khỏi sảnh giữa, nương theo, đèn đường đi về phía hậu viện, đến chỗ rào chắn, hai người họ lấy điện thoại ra, mở đèn pin lên, đi thăng về phía trước.
Nhà họ Tạ chiếm hẳn một nửa diện tích Tử Kinh Sơn, mà Tử Kinh Sơn lại là khu tụ tập lớn nhất thành phố A của đám phú hào. Tử Kinh Sơn vốn là chỗ chính phủ tính làm thắng địa du lịch, sau lại bị một phú hào nước ngoài mua mắt, mà phú hào đó chính là ông Tạ.
Vân Thư và Tạ Mẫn Tây muốn đi đến phía sau hậu viện, nơi đó có bàn cắm và công tắc, hai người họ theo rào chăn bước đi, khoảng cách hơi xa.
Vân Thư: “Mẫn Tây, lúc ấy ba mua nhà ở lớn như vậy đề làm gì! Chỉ hợp lái xe đi qua đi lại”
Tạ Mẫn Tây; “Chị dâu, chị nên cảm thấy may mãn, chỗ này chỉ là rào chăn của nhà họ Tạ, chưa phải toàn bộ đất nhà họ Tạ.”
Vân Thư và Tạ Mẫn Tây cũng không dám chậm trễ quá lâu, tiếp tục đi.
Ở nhà ăn, Tạ phu nhân chờ Vân Thư và Tạ Mẫn Tây quay lại: “Hai đứa nhỏ này, đi đâu mất rôi, người hầu cũng không tìm thấy.”
Ông nội Tạ cũng đang đợi, Tạ Mẫn Hành có chút không yên tâm, cầm lấy áo khoác muôn ra ngoài tìm Vân Thư.
Vừa mới đứng lên, toàn bộ nhà họ Tạ đã bị ánh đèn màu vàng sáng rực làm lóa mắt. Đèn vàng trang trí là nơi, từ hàng rào đên mái che hoa..
Trong nháy mắt, tất cả mọi người trong nhà ăn đều đứng lên nhìn ra bên ngoài, đèn sao màu vàng rực rỡ, sau khi sáng lên mấy. cái thì lập lòe, ánh đèn vàng nhạt dần, cuối cùng Vân Thư điều chỉnh đến độ vàng âm áp nhất, buông tay khỏi bảng điều chỉnh, ngay ngăn đặt một cục đá lên trên bảng điều khiến và công tắc, Vân Thư và Tạ Mẫn Tây vỗ tay: “Đại công cáo thành!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.