Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện
Chương 196
Khuyết Danh
30/04/2023
Vân Thư: “Không phải đó chứ, em là tiêu tam sao?”
Tạ Mẫn Hành: “Em nghĩ cái gì vậy, không thích hợp mà thôi.”
Vân Thư vỗ vỗ ngực: “Vậy thì được, vậy thì được. Nhưng bạn gái cũ của anh là ai2 Ưu tú nhừ thế nào mà anh lại để ýt đến vậy? Anh theo đuổi cô ây hay cô ây theo đuổi anh? Hai người gặp nhau như thế nào? Ông nội có biêt không? Bây giò anh vẫn còn yêu cô ây chứ?”
Tạ Mẫn Hành hoạt động gân cốt, nằm ở trên giường, khuỷu tay uốn cong đặt ở dưới đầu: “Ngủ thôi.”
“Đừng mà, anh đã biết của em. Công băng thì anh cũng nói về anh chút đi.”
Tạ Mẫn Hành nói: “Chỉ trả lời ba câu, cô ấy là ngôi sao, cả hai đều có thiện cảm, quen nhau ở bữa tiệc.”
Vân Thư quỳ gồi trên mặt đât bên giường Tạ Mân Hành, cánh tay đặt ở trên giường, ngón trỏ thỉnh thoảng chọc vào thắt Jưng Tạ Mẫn Hành: “Anh trả lời kiểu gì vậy, đều là vần đề em không quan tâm, anh trả lời thêm cái đi.”
Tạ Mẫn Hành nhắm mắt không để ý tới Vân Thư.
Vân Thư chọc thắt lưng không được thì lập tức chọc vào nách anh.
Lần này Tạ Mẫn Hành không muốn tỉnh cũng phải tỉnh.
Vân Thư: “Anh nói đi mà.”
Tạ Mẫn Hành: “Người không lớn mà tò mò không nhỏ.”
Nói xong Tạ Mẫn Hành ôm lấy Vân Thư, lăn lộn trên giường, nhét cô vào trong chăn, ôm lầy cô: *Trả lời một câu hôn một cái.”
Hai tay Vân Thư che miệng: “Không muôn.”
Nhưng trong lòng Vân Thư lại bắt bình, cô đã nói chuyện của mình đến tận đáy, vậy mà Tạ Mân Hành lại chỉ nói một chút, đáp án duy nhất có giá trị chính là hai chữ ngôi sao.
Vân Thư thở dài trong lòng Tạ Mẫn Hành: “Hây!”
Trong công ty lại sắp đên cuôi tuân, chiều thứ sáu họp xong, Vân Thư và An Kỳ nhận được thông báo tuần sau bọn họ có thể đi ra ngoài, cũng có nghĩa là công ty đã châp nhận bọn họ.
Vân Thư quá vui mừng, trên đường đi vệ sinh đều là nhảy. nhót, An Kỳ tương đối hướng nội nhưng vui không thua kém gì Vân Thừ, chỉ là cô ta không biểu hiện ra ngoài như Vân Thư.
Vừa gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, tâm trạng cũng sáng lên theo.
Vân Thư mời tất cả các nhân viên của bộ phận ngoại giao uống trà sữa.
An Kỳ suy nghĩ cho cô: “Vân Thư, cô vân chưa có lương đó, hôm nay để tôi mời đi.
Vân Thư hiểu được ý tốt của An Kỳ, nghĩ lại lần này là hai người bọn họ cùng nhau đạt được sự tán thành của công ty, nêu như chỉ có cô bỏ tiền túi mời khách, An Kỳ không bày tỏ sẽ cho thầy An Kỳ không được tốt, nếu như An Xy mời mà cỗ không mời thì cũng khó coi. Cuối cùng Vân Thư nghĩ ra cách: “Chúng ta chia một người một nửa sô tiên đi.”
An Kỳ đồng ý.
Vân Thư nói: “Như vậy tiết kiệm cho chúng ta mà còn mời được bọn họ.”
Vân Thư và An Kỳ mua xong trà sữa, Vân Thư xách vệ văn phòng, hắng giọng, hét lớn: “Mọi người mọi người, nhiệt liệt chúc mừng đồng chí Vân Thự và đồng chí An Kỳ được công ty chấp nhận. Hai chúng tôi đã mua trà sữa mời tất cả đông nghiệp ở bộ phận ngoại giao.
An Kỳ ,cũng phụ họa thêm ở bên cạnh: “Nào nào nào, trà sữa đến đây.”
Tạ Mẫn Hành: “Em nghĩ cái gì vậy, không thích hợp mà thôi.”
Vân Thư vỗ vỗ ngực: “Vậy thì được, vậy thì được. Nhưng bạn gái cũ của anh là ai2 Ưu tú nhừ thế nào mà anh lại để ýt đến vậy? Anh theo đuổi cô ây hay cô ây theo đuổi anh? Hai người gặp nhau như thế nào? Ông nội có biêt không? Bây giò anh vẫn còn yêu cô ây chứ?”
Tạ Mẫn Hành hoạt động gân cốt, nằm ở trên giường, khuỷu tay uốn cong đặt ở dưới đầu: “Ngủ thôi.”
“Đừng mà, anh đã biết của em. Công băng thì anh cũng nói về anh chút đi.”
Tạ Mẫn Hành nói: “Chỉ trả lời ba câu, cô ấy là ngôi sao, cả hai đều có thiện cảm, quen nhau ở bữa tiệc.”
Vân Thư quỳ gồi trên mặt đât bên giường Tạ Mân Hành, cánh tay đặt ở trên giường, ngón trỏ thỉnh thoảng chọc vào thắt Jưng Tạ Mẫn Hành: “Anh trả lời kiểu gì vậy, đều là vần đề em không quan tâm, anh trả lời thêm cái đi.”
Tạ Mẫn Hành nhắm mắt không để ý tới Vân Thư.
Vân Thư chọc thắt lưng không được thì lập tức chọc vào nách anh.
Lần này Tạ Mẫn Hành không muốn tỉnh cũng phải tỉnh.
Vân Thư: “Anh nói đi mà.”
Tạ Mẫn Hành: “Người không lớn mà tò mò không nhỏ.”
Nói xong Tạ Mẫn Hành ôm lấy Vân Thư, lăn lộn trên giường, nhét cô vào trong chăn, ôm lầy cô: *Trả lời một câu hôn một cái.”
Hai tay Vân Thư che miệng: “Không muôn.”
Nhưng trong lòng Vân Thư lại bắt bình, cô đã nói chuyện của mình đến tận đáy, vậy mà Tạ Mân Hành lại chỉ nói một chút, đáp án duy nhất có giá trị chính là hai chữ ngôi sao.
Vân Thư thở dài trong lòng Tạ Mẫn Hành: “Hây!”
Trong công ty lại sắp đên cuôi tuân, chiều thứ sáu họp xong, Vân Thư và An Kỳ nhận được thông báo tuần sau bọn họ có thể đi ra ngoài, cũng có nghĩa là công ty đã châp nhận bọn họ.
Vân Thư quá vui mừng, trên đường đi vệ sinh đều là nhảy. nhót, An Kỳ tương đối hướng nội nhưng vui không thua kém gì Vân Thừ, chỉ là cô ta không biểu hiện ra ngoài như Vân Thư.
Vừa gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, tâm trạng cũng sáng lên theo.
Vân Thư mời tất cả các nhân viên của bộ phận ngoại giao uống trà sữa.
An Kỳ suy nghĩ cho cô: “Vân Thư, cô vân chưa có lương đó, hôm nay để tôi mời đi.
Vân Thư hiểu được ý tốt của An Kỳ, nghĩ lại lần này là hai người bọn họ cùng nhau đạt được sự tán thành của công ty, nêu như chỉ có cô bỏ tiền túi mời khách, An Kỳ không bày tỏ sẽ cho thầy An Kỳ không được tốt, nếu như An Xy mời mà cỗ không mời thì cũng khó coi. Cuối cùng Vân Thư nghĩ ra cách: “Chúng ta chia một người một nửa sô tiên đi.”
An Kỳ đồng ý.
Vân Thư nói: “Như vậy tiết kiệm cho chúng ta mà còn mời được bọn họ.”
Vân Thư và An Kỳ mua xong trà sữa, Vân Thư xách vệ văn phòng, hắng giọng, hét lớn: “Mọi người mọi người, nhiệt liệt chúc mừng đồng chí Vân Thự và đồng chí An Kỳ được công ty chấp nhận. Hai chúng tôi đã mua trà sữa mời tất cả đông nghiệp ở bộ phận ngoại giao.
An Kỳ ,cũng phụ họa thêm ở bên cạnh: “Nào nào nào, trà sữa đến đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.