Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện
Chương 329
Khuyết Danh
21/08/2023
“Báo cáo đội trưởng, tôi cũng vậy.”
Tạ Mẫn Thận đợi tất cả mọi người nói xong yêu câu của mình, anh ây gật đâu, nghiêm túc chưa bao giÒ CÓ, mệnh lệnh cho mọi người: “Đứng lên.”
Mọi người chỉnh tê đứng thăng, phong thái quân tư vô Củng sảng khoái, mỗi người đều cô nén bi thương, hốc mắt đau đớn. Tạ Mẫn Thận nhanh chóng đội mũ quân đội: “Toàn bộ tập hợp.”
“Có!.
“Sửa sang lại quân trang.”
“Vâng!”
Tạ Mẫn Thận dẫn mọi người xuất hiện trong nhà xác.
Dương Nhiễm về đến nhà, Hắc Hùng còn đang tiếp đãi khách khứa, Reese ngăn Dương Nhiễm lại: “Chị Nhiễm, anh Hùng đang tiếp đãi trùm ma túy.”
Tính tình Dương Nhiễm nóng nảy: “Trùm ma túy đúng không, bả đây muôn tìm anh ta, tránh cho tôi.”
Reese ngăn lại: “Chị Nhiễm, chị hãy bình tĩnh, hay là chị về phòng đợi trước, đợi anh Hùng đi ra rồi đến tìm Chị?
Dương Nhiễm: “Reese, cậu hãy đẻ tôi vào trong, tôi muôn hỏi trùm ma túy với anh trai tôi tại sao lại phát động chiến tranh, không biết sẽ có bao nhiêu người vô tội chết sao? Đó đều là mạng sống, biết chảy máu biết chết đó.”
Âm thanh nhẫn nhịn của Hắc Hùng phát ra từ phòng sách: “Reese, hãy để cô ấy vào.
Nhận được mệnh lệnh của Hắc Hùng, Reese không ngăn cản nữa, anh ta chủ động mở cửa phòng sách của Hắc Hùng: “Chị Nhiễm, cẩn thận.”
Reese dùng lời nói chỉ hai người họ có thể nghe được dặn dò Dương Nhiễm.
Dương Nhiễm thấy trên mặt †rùm ma túy có xăm đóa hoa độc, cô ấy lần nữa dùng sức nắm chặt súng trong tay. Trùm ma túy đồng nghĩa với độc, gã ta âm hiểm, thiện biến, dồi trá, là kẻ tiểu nhân, khuôn mặt gầy. gò, đây là cái giá phải trả cho việc sử dụng ma túy lâu dài, vừa nhìn thấy Dương Nhiễm xuất hiện, đã âm dương quái điệu hỏi: “Chị Nhiễm luôn tàn nhân độc ác cũng bắt đầu quan tâm đến cái chết của những con kiến hôi kia rồi sao?”
Dương Nhiễm phẫn nộ cầm súng chĩa vào trùm ma túy, chất vấn: “Trùm ma túy, vì sao anh lại phát động chiến tranh?”
“Còn có thể là cái gì, tôi là người làm ăn, có thể có nguyên nhân gì chứ, còn không phải là vì tiền sao.”
Lời nói của trùm ma túy khiến Dương Nhiễm trực tiếp bóp cò, nhưng lại bị Hắc Hùng đưa tay ‹ chặn lại, ngăn cản Cô ấy, trong mắt Hắc Hùng, trùm ma túy có thê chết nhưng không phải là bây giờ. Anh em đồng tâm, sao Dương Nhiễm không biết trong lòng Hặc Hùng đang nghĩ gì, cô ây cười giêu, khôi phục lý trí, không xúc động như vừa rồi nữa, nhưng vân không thu hồi tay đang cầm súng.
Hắc Hùng thấy Dượng Nhiễm ồn định lại tâm trạng, thu hồi bàn tay của mình lại. Mặc cho vấn để lên men, thông qua sự việc này, Hắc Hùng cho răng có mây người cần được thanh lý.
Dáng người của Dương Nhiễm cao gây, ngang hàng với trùm ma túy, giò phút này, cô ấy sỉ nhục trùm ma túy, tay câm súng chĩa vào ót gã ta, khóe môi gợi lên nụ cười trí mạng.
“Các người đều là thuộc hạ của anh trai tôi, tại sao lại phát động chiến tranh sau lưng anh tôi? Muôn lật đỗ anh trai tôi, ngồi ở vị trí Hắc lão đại sao?”
Trùm ma túy nhìn chằm chằm ngón trỏ thon dài của Dương Nhiễm, nghiêng đầu lộ ra nụ cười teo tóp, thâm người phát hoảng: “Không, vừa rồi cô Dương còn suy nghĩ sông chết cho người khác, sao đên chỗ tôi đã bắt đầu nghĩ xâu vậy.”
Tạ Mẫn Thận đợi tất cả mọi người nói xong yêu câu của mình, anh ây gật đâu, nghiêm túc chưa bao giÒ CÓ, mệnh lệnh cho mọi người: “Đứng lên.”
Mọi người chỉnh tê đứng thăng, phong thái quân tư vô Củng sảng khoái, mỗi người đều cô nén bi thương, hốc mắt đau đớn. Tạ Mẫn Thận nhanh chóng đội mũ quân đội: “Toàn bộ tập hợp.”
“Có!.
“Sửa sang lại quân trang.”
“Vâng!”
Tạ Mẫn Thận dẫn mọi người xuất hiện trong nhà xác.
Dương Nhiễm về đến nhà, Hắc Hùng còn đang tiếp đãi khách khứa, Reese ngăn Dương Nhiễm lại: “Chị Nhiễm, anh Hùng đang tiếp đãi trùm ma túy.”
Tính tình Dương Nhiễm nóng nảy: “Trùm ma túy đúng không, bả đây muôn tìm anh ta, tránh cho tôi.”
Reese ngăn lại: “Chị Nhiễm, chị hãy bình tĩnh, hay là chị về phòng đợi trước, đợi anh Hùng đi ra rồi đến tìm Chị?
Dương Nhiễm: “Reese, cậu hãy đẻ tôi vào trong, tôi muôn hỏi trùm ma túy với anh trai tôi tại sao lại phát động chiến tranh, không biết sẽ có bao nhiêu người vô tội chết sao? Đó đều là mạng sống, biết chảy máu biết chết đó.”
Âm thanh nhẫn nhịn của Hắc Hùng phát ra từ phòng sách: “Reese, hãy để cô ấy vào.
Nhận được mệnh lệnh của Hắc Hùng, Reese không ngăn cản nữa, anh ta chủ động mở cửa phòng sách của Hắc Hùng: “Chị Nhiễm, cẩn thận.”
Reese dùng lời nói chỉ hai người họ có thể nghe được dặn dò Dương Nhiễm.
Dương Nhiễm thấy trên mặt †rùm ma túy có xăm đóa hoa độc, cô ấy lần nữa dùng sức nắm chặt súng trong tay. Trùm ma túy đồng nghĩa với độc, gã ta âm hiểm, thiện biến, dồi trá, là kẻ tiểu nhân, khuôn mặt gầy. gò, đây là cái giá phải trả cho việc sử dụng ma túy lâu dài, vừa nhìn thấy Dương Nhiễm xuất hiện, đã âm dương quái điệu hỏi: “Chị Nhiễm luôn tàn nhân độc ác cũng bắt đầu quan tâm đến cái chết của những con kiến hôi kia rồi sao?”
Dương Nhiễm phẫn nộ cầm súng chĩa vào trùm ma túy, chất vấn: “Trùm ma túy, vì sao anh lại phát động chiến tranh?”
“Còn có thể là cái gì, tôi là người làm ăn, có thể có nguyên nhân gì chứ, còn không phải là vì tiền sao.”
Lời nói của trùm ma túy khiến Dương Nhiễm trực tiếp bóp cò, nhưng lại bị Hắc Hùng đưa tay ‹ chặn lại, ngăn cản Cô ấy, trong mắt Hắc Hùng, trùm ma túy có thê chết nhưng không phải là bây giờ. Anh em đồng tâm, sao Dương Nhiễm không biết trong lòng Hặc Hùng đang nghĩ gì, cô ây cười giêu, khôi phục lý trí, không xúc động như vừa rồi nữa, nhưng vân không thu hồi tay đang cầm súng.
Hắc Hùng thấy Dượng Nhiễm ồn định lại tâm trạng, thu hồi bàn tay của mình lại. Mặc cho vấn để lên men, thông qua sự việc này, Hắc Hùng cho răng có mây người cần được thanh lý.
Dáng người của Dương Nhiễm cao gây, ngang hàng với trùm ma túy, giò phút này, cô ấy sỉ nhục trùm ma túy, tay câm súng chĩa vào ót gã ta, khóe môi gợi lên nụ cười trí mạng.
“Các người đều là thuộc hạ của anh trai tôi, tại sao lại phát động chiến tranh sau lưng anh tôi? Muôn lật đỗ anh trai tôi, ngồi ở vị trí Hắc lão đại sao?”
Trùm ma túy nhìn chằm chằm ngón trỏ thon dài của Dương Nhiễm, nghiêng đầu lộ ra nụ cười teo tóp, thâm người phát hoảng: “Không, vừa rồi cô Dương còn suy nghĩ sông chết cho người khác, sao đên chỗ tôi đã bắt đầu nghĩ xâu vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.