Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện
Chương 359
Khuyết Danh
11/09/2023
Ông Tạ cằm lấy điện thoại, chợp mắt một chút ở trên xe thì bà Tạ lại gọi đến: “Chồng, bây giờ ông đang ở đâu thế?”
Ông Tạ đang đến công ty, nhìn đồng hồ trên tay, ông. Ấy cau mày lộ ra sự tức giận khó hiểu: “Máy giờ rôi mà bà còn không nghỉ ngơi, cảm thấy bản thân còn quá trẻ nên thức kia sao?”
Bà Ta tủi thân im lặng, lo lắng cho ông ây cũng là sai sao? Muộn thế này vận chưa ngủ không phải vì đang lo lắng cho sự an nguy của ông ây sao?
Có lẽ ông Tạ đã nhận ra sai lầm của mình, ông ấy xoa nhẹ lông mày, hạ họng nói: “Tôi vừa từ Hoàng cung ra, chuẩn bị đến công ty. Bà nhanh nghỉ ngơi đi, ngủ dậy chúng ta lại gọi điện.”
Bà Tạ là người. phụ nữ dễ dỗ, bà ấy dịu dàng hỏi: “Ông đừng quên nghỉ ngơi nhiêu chút, em trai cũng không biệt ông trở vê, có cân tôi nói với cậu ấy một tiếng không?”
“Không cần, càng ít người biết càng tốt. Tôi có thể về nhà sớm hơn.”
Đột nhiên ông Tạ nhận ra gì đó, những mệt mỏi trước đó đều bị cuốn sạch đi, ánh mắt ông ấy sáng lên.
Ngắt điện thoại, ông Tạ hỏi tài xế: “Có phải có người tiết lộ chuyện tôi đến nước Nam không?”
Tài xế là người trung thành: “Ông chủ, người của chúng ta đều có thể tin tưởng được, không ai dám nói bậy. Nhưng ông đã đền Hoàng cung, gặp nhiều người như thế thì cũng không dám chắc.”
Chu Yên yên tâm đi ngủ, nhưng lại không biết cô ta đã gây ra sự hoài nghỉ trong lòng ông Tạ.
Trong Hoàng cung nước Nam, Nam Liêu bái kiên quốc vương: :“Phụ hoàng, bác Tạ đi rôi sao?”
Quốc vương gật đầu: “Tiến đi rồi, Liêu Nhi, muốn tới chỗ phụ hoàng nghe ngóng chuyện gì?”
Nam Liêu vậy tay đuổi cấp dưới đi, tùy tiện ngôi đôi diện với quốc Vương nước Nam: “Phụ hoàng, không phải người biết sao? Con còn có thê nghe ngóng cái gì?”
“Ha ha, cái suy nghĩ này của con, nói thế nào nhỉ, vô cùng tham vọng. Phụ vương hỏi giúp con rồi, ông ta đến kiểm tra các vẫn đề tài chính của công ty, không có chuyện gì khác.”
“Vậy thì tốt, cảm ơn phụ vương.”
Nam Liêu hành đại lễ với quốc vương, sau đó khoác tay quôc vương vô cùng thân thiết: “Phụ vương là tốt nhất.”
Quốc vương nước Nam nói: “Mẫn Hành đã kết hôn rồi, con cứ trút giận với vợ của cậu ta là được, đừng khiến cho mồi quan. hệ giữa hai nhà trở nên ngại ngùng.”
“Phụ Vương, điều con cần không chỉ đơn giản là trút giận, con sẽ không nhận thua, những thứ mà con muốn đều phải giành về hết. Con muốn có Tạ Mãn Hành, muốn có cả nhà họ liệt”
“Nếu như Tạ Mẫn Hành chưa kết hôn, con có thê năm chắc cậu ta trong lòng bàn tay cũng là một chuyện tốt, dù sao đến bây giờ một nhánh của nhà họ Tạ vẫn là người nước Bắc, chứng minh thư của bọn họ là người Hán nước Bắc, con có thể gả vào nhà cậu ta cũng xem như là ràng buộc bọn họ với nước chúng ta. Nhưng… haiz.”
Mỗi lần nghĩ đên chuyện này, quốc vương nước Nam vô cùng tức giận, đã có vô số lần cho bọn họ những quyên lợi cao nhất, xin bọn họ phong hàm tước cho quý tộc nước Nam nhưng bọn họ đều từ chối hết, lần nào cũng nói một cách đường đường chính chính.
Lần này thành lập chỉ nhánh ở nước Bắc, quốc vương luôn cảm thấy ông ta sắp mật đi miêng thịt to béo là nhà họ Tạ. Số thuê mà nhà họ Tạ nộp hằng năm nhiều đến mức không thể tưởng tượng được.
Cuộc nói chuyện giữa cha con kết thúc, Nam Liều đang trên đường trở về thì người hầu bên cạnh đưa tin đến: “Công chúa, vừa có tin truyền đến, Chu Yên thực sự đã gọi điện cho ông Tạ.”
“Cái gì?” Nam Liêu không còn chú ý đến hình tượng của mình, ngạc nhiên kêu lên: “Cô ta điên rôi sao, hay là thực sự ngu ngốc?”
Ông Tạ đang đến công ty, nhìn đồng hồ trên tay, ông. Ấy cau mày lộ ra sự tức giận khó hiểu: “Máy giờ rôi mà bà còn không nghỉ ngơi, cảm thấy bản thân còn quá trẻ nên thức kia sao?”
Bà Ta tủi thân im lặng, lo lắng cho ông ây cũng là sai sao? Muộn thế này vận chưa ngủ không phải vì đang lo lắng cho sự an nguy của ông ây sao?
Có lẽ ông Tạ đã nhận ra sai lầm của mình, ông ấy xoa nhẹ lông mày, hạ họng nói: “Tôi vừa từ Hoàng cung ra, chuẩn bị đến công ty. Bà nhanh nghỉ ngơi đi, ngủ dậy chúng ta lại gọi điện.”
Bà Tạ là người. phụ nữ dễ dỗ, bà ấy dịu dàng hỏi: “Ông đừng quên nghỉ ngơi nhiêu chút, em trai cũng không biệt ông trở vê, có cân tôi nói với cậu ấy một tiếng không?”
“Không cần, càng ít người biết càng tốt. Tôi có thể về nhà sớm hơn.”
Đột nhiên ông Tạ nhận ra gì đó, những mệt mỏi trước đó đều bị cuốn sạch đi, ánh mắt ông ấy sáng lên.
Ngắt điện thoại, ông Tạ hỏi tài xế: “Có phải có người tiết lộ chuyện tôi đến nước Nam không?”
Tài xế là người trung thành: “Ông chủ, người của chúng ta đều có thể tin tưởng được, không ai dám nói bậy. Nhưng ông đã đền Hoàng cung, gặp nhiều người như thế thì cũng không dám chắc.”
Chu Yên yên tâm đi ngủ, nhưng lại không biết cô ta đã gây ra sự hoài nghỉ trong lòng ông Tạ.
Trong Hoàng cung nước Nam, Nam Liêu bái kiên quốc vương: :“Phụ hoàng, bác Tạ đi rôi sao?”
Quốc vương gật đầu: “Tiến đi rồi, Liêu Nhi, muốn tới chỗ phụ hoàng nghe ngóng chuyện gì?”
Nam Liêu vậy tay đuổi cấp dưới đi, tùy tiện ngôi đôi diện với quốc Vương nước Nam: “Phụ hoàng, không phải người biết sao? Con còn có thê nghe ngóng cái gì?”
“Ha ha, cái suy nghĩ này của con, nói thế nào nhỉ, vô cùng tham vọng. Phụ vương hỏi giúp con rồi, ông ta đến kiểm tra các vẫn đề tài chính của công ty, không có chuyện gì khác.”
“Vậy thì tốt, cảm ơn phụ vương.”
Nam Liêu hành đại lễ với quốc vương, sau đó khoác tay quôc vương vô cùng thân thiết: “Phụ vương là tốt nhất.”
Quốc vương nước Nam nói: “Mẫn Hành đã kết hôn rồi, con cứ trút giận với vợ của cậu ta là được, đừng khiến cho mồi quan. hệ giữa hai nhà trở nên ngại ngùng.”
“Phụ Vương, điều con cần không chỉ đơn giản là trút giận, con sẽ không nhận thua, những thứ mà con muốn đều phải giành về hết. Con muốn có Tạ Mãn Hành, muốn có cả nhà họ liệt”
“Nếu như Tạ Mẫn Hành chưa kết hôn, con có thê năm chắc cậu ta trong lòng bàn tay cũng là một chuyện tốt, dù sao đến bây giờ một nhánh của nhà họ Tạ vẫn là người nước Bắc, chứng minh thư của bọn họ là người Hán nước Bắc, con có thể gả vào nhà cậu ta cũng xem như là ràng buộc bọn họ với nước chúng ta. Nhưng… haiz.”
Mỗi lần nghĩ đên chuyện này, quốc vương nước Nam vô cùng tức giận, đã có vô số lần cho bọn họ những quyên lợi cao nhất, xin bọn họ phong hàm tước cho quý tộc nước Nam nhưng bọn họ đều từ chối hết, lần nào cũng nói một cách đường đường chính chính.
Lần này thành lập chỉ nhánh ở nước Bắc, quốc vương luôn cảm thấy ông ta sắp mật đi miêng thịt to béo là nhà họ Tạ. Số thuê mà nhà họ Tạ nộp hằng năm nhiều đến mức không thể tưởng tượng được.
Cuộc nói chuyện giữa cha con kết thúc, Nam Liều đang trên đường trở về thì người hầu bên cạnh đưa tin đến: “Công chúa, vừa có tin truyền đến, Chu Yên thực sự đã gọi điện cho ông Tạ.”
“Cái gì?” Nam Liêu không còn chú ý đến hình tượng của mình, ngạc nhiên kêu lên: “Cô ta điên rôi sao, hay là thực sự ngu ngốc?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.