Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện
Chương 391
Khuyết Danh
27/09/2023
Vào đêm trước khi Cao Duy Duy tổ chức họp báo ở Giang Tả, Tiêu Thư
gặp lại tay săn ảnh đó, hôm đó, Tiêu Thư bị cứa dao vào cô. Đến bệnh
viện trong đêm đề băng bó.”
Khi nghe nói Vân Thư: bị thương, bà Tạ đột nhiên ngắng đầu nhìn Vẫn Thư, bà không biết Vân Thư bị thương, hoảng sợ tóm Vân Thư nhìn CÔ cô.
Quả nhiên có một vết sẹo mờ.
Cùng lúc này, Vân Thư cũng nhìn vào mặt bà Tạ, đôi mắt sưng húp vì khóc…
“Sau hôm đó, bọn con lên sau núi sông.”
Tạ Mân Hành tiệp tục: “Nếu cô ta có gạn làm hại Tiêu Thư thì phải trả giá băng mạng. Tôi đó cô ta bị kích thích, vì chuyện của Tiêu Thư, ba không còn liên lạc với cô ta nữa.”
“Chuyện này con xử lý hơi vội, cô ta ôm hận nên đặt hết hậu quả lên Tiểu Thư, còn vì mẹ chiêm hữu ba nên cô ta hận mẹ. Là cô ta tìm Nam Liêu của nước Nam họp tác với cô ta trộm đơn xin nghỉ của Tiêu Thư. Mọi chuyện sau đó mẹ cũng biệt rôi. Tình cảm của mẹ và Tiêu Thư càng sâu thì cô ta sẽ càng bày ra nhiêu chiêu trò. Lần này con theo dõi cô ta suốt nên mọi tiệp xúc và gặp gỡ với Tiểu Thư con đều biết.”
Không thể không thừa nhận, khi Tạ Mẫn Hành nói chuyện theo dõi, anh khá chột dạ.
“Tạ Mẫn Hành, anh theo dõi em.”
Về câu hỏi của Vân Thư, Tạ Mẫn.
Hành nói vào tai Vân Thư: Về nhà rồi giải thích.
Bà Tạ tin tưởng người nhà mình, Vân Thư và Tạ Mẫn Hành nói đều rõ ràng, Nam Liêu không phải người tốt, tuy nói yêu con trai bà ấy, nhưng trong mười năm nay, bà ây không hề thích, ánh mặt Nam Liêu tràn đầy dã tâm và dục vọng.
Chu Yên là người như thế nào, từ nhỏ còn chịu ít khổ từ?
“Tạ Mẫn Hành, anh vừa nói đơn nghỉ học của em bị Chu Yên lấy trộm?”
Vân Thư nắm trọng điểm.
Tạ Mẫn Hành gật đầu: “Đúng.”
Bà nó, làm chuyện xấu còn giả làm người tôt trước mặt cô. Sao Vân Thư muôn bóp chết cô ta thê?
“Cô ta bị điên à, cô ta muốn gì thế?”
Vân Thư măng: “Người này thần kinh à, chỉ vì đại ngôn nhà em sao?”
Tạ Mẫn Hành lắc đầu: “Cô ta là…tình nhân của ba.”
Như sét đánh ngang tai, Vân Thư đứng nguyên tại chỗ, vừa rồi cô nghe thây cái gì? Chu Yên là tình nhân của ông Tạ?
“Cô ta không phải là người thân của Đàm Nhạc à? Sao lại quen ba được?”
Nêu đúng như vậy thì những gì Vân Thư làm trong lúc vô hình đã khiến mẹ chông cô đau lòng, trong trường hợp này, mẹ chông đánh cô là đúng.
“Đàm Nhạc từng nói với em, anh ta là người thân của Chu Yên?”
Vân Thư muốn lắc đầu, Đàm Nhạc nói là một người bạn, không phải người thân.
Vậy Chu Yên là tiu đây”, ‘tiu đây” phá hoại ba mẹ chồng cô.
Khi nghe nói Vân Thư: bị thương, bà Tạ đột nhiên ngắng đầu nhìn Vẫn Thư, bà không biết Vân Thư bị thương, hoảng sợ tóm Vân Thư nhìn CÔ cô.
Quả nhiên có một vết sẹo mờ.
Cùng lúc này, Vân Thư cũng nhìn vào mặt bà Tạ, đôi mắt sưng húp vì khóc…
“Sau hôm đó, bọn con lên sau núi sông.”
Tạ Mân Hành tiệp tục: “Nếu cô ta có gạn làm hại Tiêu Thư thì phải trả giá băng mạng. Tôi đó cô ta bị kích thích, vì chuyện của Tiêu Thư, ba không còn liên lạc với cô ta nữa.”
“Chuyện này con xử lý hơi vội, cô ta ôm hận nên đặt hết hậu quả lên Tiểu Thư, còn vì mẹ chiêm hữu ba nên cô ta hận mẹ. Là cô ta tìm Nam Liêu của nước Nam họp tác với cô ta trộm đơn xin nghỉ của Tiêu Thư. Mọi chuyện sau đó mẹ cũng biệt rôi. Tình cảm của mẹ và Tiêu Thư càng sâu thì cô ta sẽ càng bày ra nhiêu chiêu trò. Lần này con theo dõi cô ta suốt nên mọi tiệp xúc và gặp gỡ với Tiểu Thư con đều biết.”
Không thể không thừa nhận, khi Tạ Mẫn Hành nói chuyện theo dõi, anh khá chột dạ.
“Tạ Mẫn Hành, anh theo dõi em.”
Về câu hỏi của Vân Thư, Tạ Mẫn.
Hành nói vào tai Vân Thư: Về nhà rồi giải thích.
Bà Tạ tin tưởng người nhà mình, Vân Thư và Tạ Mẫn Hành nói đều rõ ràng, Nam Liêu không phải người tốt, tuy nói yêu con trai bà ấy, nhưng trong mười năm nay, bà ây không hề thích, ánh mặt Nam Liêu tràn đầy dã tâm và dục vọng.
Chu Yên là người như thế nào, từ nhỏ còn chịu ít khổ từ?
“Tạ Mẫn Hành, anh vừa nói đơn nghỉ học của em bị Chu Yên lấy trộm?”
Vân Thư nắm trọng điểm.
Tạ Mẫn Hành gật đầu: “Đúng.”
Bà nó, làm chuyện xấu còn giả làm người tôt trước mặt cô. Sao Vân Thư muôn bóp chết cô ta thê?
“Cô ta bị điên à, cô ta muốn gì thế?”
Vân Thư măng: “Người này thần kinh à, chỉ vì đại ngôn nhà em sao?”
Tạ Mẫn Hành lắc đầu: “Cô ta là…tình nhân của ba.”
Như sét đánh ngang tai, Vân Thư đứng nguyên tại chỗ, vừa rồi cô nghe thây cái gì? Chu Yên là tình nhân của ông Tạ?
“Cô ta không phải là người thân của Đàm Nhạc à? Sao lại quen ba được?”
Nêu đúng như vậy thì những gì Vân Thư làm trong lúc vô hình đã khiến mẹ chông cô đau lòng, trong trường hợp này, mẹ chông đánh cô là đúng.
“Đàm Nhạc từng nói với em, anh ta là người thân của Chu Yên?”
Vân Thư muốn lắc đầu, Đàm Nhạc nói là một người bạn, không phải người thân.
Vậy Chu Yên là tiu đây”, ‘tiu đây” phá hoại ba mẹ chồng cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.