Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện
Chương 395
Khuyết Danh
28/09/2023
Quần áo Vân Thư lộn xôn, áo len đều bị kéo đến biến hình: “Những người bảo vệ em đã làm cái gì vậy. Phé vật.”
Vân Thư đánh thắng trận trở về không ai khen ngợi cô, mà cô còn phải dỗ dành chồng mình, đúng là bi kịch: “Chông, là em tự đi đánh, em đánh xã giận mà.”
Tạ Mẫn Hành dặn dò người giúp việc: “Gọi bác sĩ lại đây.”
“Ông xã, bớt giận, em không sao.”
Vân Thư kéo tay Tạ Mẫn Hành làm nũng, sau đó cô lai nói với bà Tạ: “Me, con đánh thắng rồi. Mẹ yên tâm, chắc chăn Chu Yên sẽ không dám quây rây người nhà chúng ta nữa.”
Bà Tạ nhìn thấy dáng vẻ của Vân Thư, bà ấy che miệng nước mắt rơi đây gò má: “Con là đứa nhỏ ngốc, con đi làm gì vậy.”
“Xã giận.”
Ông nội Tạ nhìn thấy dáng vẻ của Vân Thư, võ một cái lên bàn: “Mẫn Hành, bảo ba con về nước.”
Ong Tạ đang quan sát một dự án ở thành phô B nước Bắc, tạm thời rời đi trong một tuân, không ngờ gia đình lại xảy ra chuyện như vậy.
Bác sĩ đên nhà họ Ta, sau khi kiêm tra toàn diện thân thê Vân Thư, lấy thuôc ra dặn dò chút lưu ý mới rời đi.
Tóm lại cũng không có gì đáng ngại, chỉ là người nhà họ Tạ quá khẩn trương.
Tạ Mẫn Hành cầm khăn lông đắp mặt cho Vân Thư, Vân Thư lại phát biểu “sự tích anh dũng” của cô ở đại sảnh.
Quản gia bật truyền hình lên, nói với người trong phòng khách: “Thiếu phu nhân có thê nghỉ ngơi một lúc, chuyện công quán Hàn Lâm đã lên truyện hình rồi.”
Trên truyền hình còn đang phát sóng trực tiếp.
Khuyên tai của Chu Yên “đè” tai cô ta rách ra, hai mất lún sâu, nhưng không còn lông mày. Trên mặt của cô ta rất sạch sẽ, không có dâu giày của Vân Thư nhưng sưng lên như một đầu lợn. Trên má còn có vết máu là Vân Thư cào, khóe miệng tím tái, hai bên mặt sưng lên, còn không có tóc.
Nhìn hình ảnh này, Vân Thư nói: “Lúc đó còn thảm hơn thê. Trên người cô ta có chút vết thương, là người bảo vệ em đã xử lý đó, anh xem chân cô ta, là em bóp đó. Mặt sưng lên là bởi Vì rụng một cái răng, lông mày thì em đã câm dao cạo. Dù sao cô ta cũng không có tóc mà.”
Quả thật, dáng vẻ nửa sống nửa chết này của Chu Yên thì Vân Thư nhẹ hơn cô ta rất nhiêu.
Nếu Vân Thư có đuôi, thì giờ phút này cô nhât định sẽ lắc lư.
Ông kính lại chuyển đến phòng Chu Yên, bên trong lộn xộn không chịu nồi. Ngoài ra còn có mảnh vụn trên mặt đât.
Ánh mắt Tạ Mẫn Hành lại biến thành màu đen: “Ai ném vậy?”
“Em á, còn có thể là ai chứ. Cô ta nỡ sao, một chai rượu nhỏ mười vạn đó.” Môi lân Vân Thư làm chuyện xấu đêu bị cô nói một cách rất có lý.
“Có bị thương không?” Tạ Mẫn Hành lo lăng chính là cái này.
Vân Thư lắc đầu: “Em không có, nhưng cô ta thì có.”
Trong nháy mắt, ông nội Tạ lại đồng tình với Chu Yên.
Phòng ngủ của Chu Yên càng thêm lộn xôn, Vân Thư thê: “Em và cô ta đánh nhau trong phòng khách, em không cân thận đụng trúng truyền hình nện lên người cô ta, cô ta mới ngật xỉu. Em không vào phòng ngủ của cô ta.”
Vân Thư đánh thắng trận trở về không ai khen ngợi cô, mà cô còn phải dỗ dành chồng mình, đúng là bi kịch: “Chông, là em tự đi đánh, em đánh xã giận mà.”
Tạ Mẫn Hành dặn dò người giúp việc: “Gọi bác sĩ lại đây.”
“Ông xã, bớt giận, em không sao.”
Vân Thư kéo tay Tạ Mẫn Hành làm nũng, sau đó cô lai nói với bà Tạ: “Me, con đánh thắng rồi. Mẹ yên tâm, chắc chăn Chu Yên sẽ không dám quây rây người nhà chúng ta nữa.”
Bà Tạ nhìn thấy dáng vẻ của Vân Thư, bà ấy che miệng nước mắt rơi đây gò má: “Con là đứa nhỏ ngốc, con đi làm gì vậy.”
“Xã giận.”
Ông nội Tạ nhìn thấy dáng vẻ của Vân Thư, võ một cái lên bàn: “Mẫn Hành, bảo ba con về nước.”
Ong Tạ đang quan sát một dự án ở thành phô B nước Bắc, tạm thời rời đi trong một tuân, không ngờ gia đình lại xảy ra chuyện như vậy.
Bác sĩ đên nhà họ Ta, sau khi kiêm tra toàn diện thân thê Vân Thư, lấy thuôc ra dặn dò chút lưu ý mới rời đi.
Tóm lại cũng không có gì đáng ngại, chỉ là người nhà họ Tạ quá khẩn trương.
Tạ Mẫn Hành cầm khăn lông đắp mặt cho Vân Thư, Vân Thư lại phát biểu “sự tích anh dũng” của cô ở đại sảnh.
Quản gia bật truyền hình lên, nói với người trong phòng khách: “Thiếu phu nhân có thê nghỉ ngơi một lúc, chuyện công quán Hàn Lâm đã lên truyện hình rồi.”
Trên truyền hình còn đang phát sóng trực tiếp.
Khuyên tai của Chu Yên “đè” tai cô ta rách ra, hai mất lún sâu, nhưng không còn lông mày. Trên mặt của cô ta rất sạch sẽ, không có dâu giày của Vân Thư nhưng sưng lên như một đầu lợn. Trên má còn có vết máu là Vân Thư cào, khóe miệng tím tái, hai bên mặt sưng lên, còn không có tóc.
Nhìn hình ảnh này, Vân Thư nói: “Lúc đó còn thảm hơn thê. Trên người cô ta có chút vết thương, là người bảo vệ em đã xử lý đó, anh xem chân cô ta, là em bóp đó. Mặt sưng lên là bởi Vì rụng một cái răng, lông mày thì em đã câm dao cạo. Dù sao cô ta cũng không có tóc mà.”
Quả thật, dáng vẻ nửa sống nửa chết này của Chu Yên thì Vân Thư nhẹ hơn cô ta rất nhiêu.
Nếu Vân Thư có đuôi, thì giờ phút này cô nhât định sẽ lắc lư.
Ông kính lại chuyển đến phòng Chu Yên, bên trong lộn xộn không chịu nồi. Ngoài ra còn có mảnh vụn trên mặt đât.
Ánh mắt Tạ Mẫn Hành lại biến thành màu đen: “Ai ném vậy?”
“Em á, còn có thể là ai chứ. Cô ta nỡ sao, một chai rượu nhỏ mười vạn đó.” Môi lân Vân Thư làm chuyện xấu đêu bị cô nói một cách rất có lý.
“Có bị thương không?” Tạ Mẫn Hành lo lăng chính là cái này.
Vân Thư lắc đầu: “Em không có, nhưng cô ta thì có.”
Trong nháy mắt, ông nội Tạ lại đồng tình với Chu Yên.
Phòng ngủ của Chu Yên càng thêm lộn xôn, Vân Thư thê: “Em và cô ta đánh nhau trong phòng khách, em không cân thận đụng trúng truyền hình nện lên người cô ta, cô ta mới ngật xỉu. Em không vào phòng ngủ của cô ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.