Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện
Chương 461
Khuyết Danh
01/12/2023
Vân Thư: “Nhà bọn em, em làm chủ.
Anh, đưa chìa khóa cho em.”
Giang Quý ném chìa khóa gara cho Vân Thư, chiếc chìa khóa vẽ một đường cong hoàn hảo trong không trung: “Tự đi mở cửa đi, anh còn có việc.
Vân Thư: cầm lấy chìa khóa vui vẻ chạy đi, không chút lưu luyến gì với Giang u Uý.
Đúng như những gì Tạ Mẫn Hành nói: Không có lương tâm.
Trong gara, Vân Thư đi quanh chiếc xe thê thao của mình một Vòng, cô đặt tay lên vùng bụng dưới: “Con à, mẹ quyết định sẽ khuấy động một trận trước khi con được sinh ra nên con nhất định phải ngoan ngoãn ở trong bụng mẹ nha.”
Làm xong công tác tư tưởng cho đứa bé, Vân Thư lên xe và làm quen với cảm giác của chiếc xe, cô đang không ngừng tăng tốc trên cầu Vượt.
Trong nháy mắt, vệ sĩ phụ trách bảo vệ cho Vân Thư ở phía sau đã không thấy cô đâu: “Phu nhận đâu?”
Để chuẩn bị cho cuộc đua, Vân Thư đã xin công ty cho cô nghỉ phép ba ngày.
Quản lý Mao hỏi lý do, Vân Thư trả lời: Cơ thê không khỏe.
Bắt kể là cơ thể của Vân Thự có khỏe hay không thì quản lý Mao vận đông ý cho cô nghỉ phép, chỉ vì một lý do, vợ của cập trên cũng chính là cấp trên.
An Kỳ nghe nói Vận Thư xin nghỉ pHeb lập tức lại gân hỏi: “Chắc chắn không phải cơ thể cô không khỏe, cô xem cô gần đây đã béo lên rồi, rốt cuộc có chuyện gì thế?”
Vân Thư xoa bụng dưới, cũng đúng…
Nhưng trong bụng cô không phải mỡ mà là một đứa bé.
“Tôi về nhà có việc bận, chỉ ba ngày thôi, không phải tuần sau lại đến sao?”
Vân Thư xin nghỉ phép ba ngày, cộng thêm hai ngày cuối tuân, vừa đúng năm ngày.
Cuộc đua vào thứ bảy vẫn còn thời gian chuẩn bị ba ngày, Vân Thư tạm biệt An Kỳ rôi rời đi.
Tạ Mẫn Hành lại đi từ nước Nam đến Nam Phi, bởi vì đường bị gián đoạn, công nhân sửa đường phải mất một khoảng thời gian, Tạ Mẫn Hành không thể chậm trễ nên đã trực tiếp đặt một sợi dây thừng giữa hai đoạn đường rôi đi qua trên sợi dây, sau đó ra gọi người đến đón anh từ phía đồi diện.
Hai bên đường đều có xe đang đợi, Tạ Mẫn Hành không quan tâm an nguy mà chạy nhanh đến đó, dứt khoát lên xe.
Người của nước Bắc không ngờ cuộc chiến đã tần công trực tiệp vào đại bản doanh.
Khiến cho bọn họ trở tay không kịp.
“Mẫn Thận đâu?” Tạ Mẫn Hành hỏi người lái xe.
“Cậu chủ đang ở trong băng đảng tội phạm.”
Khi Tạ Mẫn Thận phái người đến đại bản doanh để cứu viện, không ngờ trận địa mà anh ây đang ở cũng bị bao vậy tần công, hơn nữa ở đây là mũi tiên công chính, mục tiêu rất rõ ràng Tạ Mẫn Thận!
Trong băng đảng tội phạm, Dương Nhiễm nỗi giận, một chân đạp cửa phòng của Hắc Hùng.
“Dương Cảnh, mẹ nó, rốt cuộc anh có quan tâm không thế? Có thể đừng hèn nhát như vậy được không?”
Tạ Mẫn Hành ngồi trên sô pha, ngước mắt lên nhìn Dương Nhiễm: “Tính tình của cô thật nóng nảy.”
Anh, đưa chìa khóa cho em.”
Giang Quý ném chìa khóa gara cho Vân Thư, chiếc chìa khóa vẽ một đường cong hoàn hảo trong không trung: “Tự đi mở cửa đi, anh còn có việc.
Vân Thư: cầm lấy chìa khóa vui vẻ chạy đi, không chút lưu luyến gì với Giang u Uý.
Đúng như những gì Tạ Mẫn Hành nói: Không có lương tâm.
Trong gara, Vân Thư đi quanh chiếc xe thê thao của mình một Vòng, cô đặt tay lên vùng bụng dưới: “Con à, mẹ quyết định sẽ khuấy động một trận trước khi con được sinh ra nên con nhất định phải ngoan ngoãn ở trong bụng mẹ nha.”
Làm xong công tác tư tưởng cho đứa bé, Vân Thư lên xe và làm quen với cảm giác của chiếc xe, cô đang không ngừng tăng tốc trên cầu Vượt.
Trong nháy mắt, vệ sĩ phụ trách bảo vệ cho Vân Thư ở phía sau đã không thấy cô đâu: “Phu nhận đâu?”
Để chuẩn bị cho cuộc đua, Vân Thư đã xin công ty cho cô nghỉ phép ba ngày.
Quản lý Mao hỏi lý do, Vân Thư trả lời: Cơ thê không khỏe.
Bắt kể là cơ thể của Vân Thự có khỏe hay không thì quản lý Mao vận đông ý cho cô nghỉ phép, chỉ vì một lý do, vợ của cập trên cũng chính là cấp trên.
An Kỳ nghe nói Vận Thư xin nghỉ pHeb lập tức lại gân hỏi: “Chắc chắn không phải cơ thể cô không khỏe, cô xem cô gần đây đã béo lên rồi, rốt cuộc có chuyện gì thế?”
Vân Thư xoa bụng dưới, cũng đúng…
Nhưng trong bụng cô không phải mỡ mà là một đứa bé.
“Tôi về nhà có việc bận, chỉ ba ngày thôi, không phải tuần sau lại đến sao?”
Vân Thư xin nghỉ phép ba ngày, cộng thêm hai ngày cuối tuân, vừa đúng năm ngày.
Cuộc đua vào thứ bảy vẫn còn thời gian chuẩn bị ba ngày, Vân Thư tạm biệt An Kỳ rôi rời đi.
Tạ Mẫn Hành lại đi từ nước Nam đến Nam Phi, bởi vì đường bị gián đoạn, công nhân sửa đường phải mất một khoảng thời gian, Tạ Mẫn Hành không thể chậm trễ nên đã trực tiếp đặt một sợi dây thừng giữa hai đoạn đường rôi đi qua trên sợi dây, sau đó ra gọi người đến đón anh từ phía đồi diện.
Hai bên đường đều có xe đang đợi, Tạ Mẫn Hành không quan tâm an nguy mà chạy nhanh đến đó, dứt khoát lên xe.
Người của nước Bắc không ngờ cuộc chiến đã tần công trực tiệp vào đại bản doanh.
Khiến cho bọn họ trở tay không kịp.
“Mẫn Thận đâu?” Tạ Mẫn Hành hỏi người lái xe.
“Cậu chủ đang ở trong băng đảng tội phạm.”
Khi Tạ Mẫn Thận phái người đến đại bản doanh để cứu viện, không ngờ trận địa mà anh ây đang ở cũng bị bao vậy tần công, hơn nữa ở đây là mũi tiên công chính, mục tiêu rất rõ ràng Tạ Mẫn Thận!
Trong băng đảng tội phạm, Dương Nhiễm nỗi giận, một chân đạp cửa phòng của Hắc Hùng.
“Dương Cảnh, mẹ nó, rốt cuộc anh có quan tâm không thế? Có thể đừng hèn nhát như vậy được không?”
Tạ Mẫn Hành ngồi trên sô pha, ngước mắt lên nhìn Dương Nhiễm: “Tính tình của cô thật nóng nảy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.