Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện
Chương 463
Khuyết Danh
03/12/2023
Tạ Mẫn Thận thở dài: “Anh, đến lúc đó có lẽ phải nhờ chị dâu giúp đỡ em.
Một mình em không thê đôi phó với mẹ.”
Tạ Mẫn Hành vỗ vai Tạ Mẫn Thận: “Mẫn Thận, em cứ xem như là đang.
mơ một giấc mơ đẹp đi, đất nước sẽ không để một nhân tài như em thực sự buông thả đâu.”
“Anh đi gọi điện lại cho chị dâu em, em thu dọn đồ đi, hôm nay chúng ta vê nhà.”
Khu mới, thành phố A, nước Bắc, Vân Thư xem đi xem lại đoạn video cô lái xe lúc nãy và không ngừng điều chỉnh, cuỗi cùng đã phát huy rất tốt ở ba vòng cuồi cùng.
“Nhà anh ở đâu? Tôi đưa anh về.”
Vân Thư hỏi Tiêu Hoa.
Tiểu Hoa chỉ vào chiếc mô tô ở hướng lùm cỏ: “Lão Hoa ở đó.”
Buôi tôi, Vân Thư tắt điện thoại vì muốn để cho bản thân tập trung hơn.
Cô đã ngủ cả ngày, sau khi có con, cô luôn có cảm giác buồn ngủ!
Dường nhự thế nào cũng có cảm giác ngủ không đủ.
Kỹ năng lái xe của cô đã nhanh hơn bôn mươi giây so với thành tích năm ngoái, cô có thê dễ dàng vượt qua khi đôi mặt với chướng ngại vật và sự theo dõi, vì vậy ban ngày cô không tập luyện, sau khi thức dậy ở nhà, cô xuông tâng ăn cơm.
Lúc đó, cô nhìn thấy điện thoại bị tắt máy lập tức càu nhàu Tạ Mẫn Hành một trận, sau đó tiếp tục lên tầng đi ngủ.
Tám giờ tối, thâu đêm ở chợ đen, phía bên này máy bay hạ cánh ở thành phố A.
Tạ Mẫn Hành vừa ra khỏi sân bay lập tức bị thuộc hạ cản lại: “Ông chủ, Tình mau đến xem phu nhân đi, sắp có chuyện rồi.”
Tạ Mẫn Hành: “Cô ấy làm sao?
Không phải tôi bảo các người phải bảo vệ tốt cô ấy sao?”
Đám thuộc hạ cũng muốn thực hiện tốt mệnh lệnh, nhưng bọn họ không thể vào được chợ đen: “Ông chủ, anh đi với chúng tôi đi.”
“Mẫn Thận, em về trước đi.” Tạ Mẫn Hành lên xe của thuộc hạ ở công: “Nói đi, Tiểu Thư làm sao?”
*Phu nhân đến chợ đen.”
“Nói hết đi, sau đó thì sao?”
“Phu nhân là tay đua của cuộc đua tối nay, có hợp đông sinh tử với người ở trong đó.” Thuộc hạ nói ra câu này giỗng như từ cõi chết trở về.
Bọn họ không cản được.
Khi Tạ Mẫn Hành nghe thấy chuyện này, gân xanh trên trán nổi lên, mí mắt giật giật.
Được, được lắm!
Lúc anh không có ở nhà lại đi cá cược đua xe, hơn nữa còn lập hợp đồng sinh tửi Vân Thư!
Tạ Mẫn Hành nhẫn nhịn đi đến công chợ đen, nhận lầy thẻ vào cổng mà thuộc hạ đưa cho.
Một mình anh ổi vào chợ đen.
Không ngờ ở thành phố A lại có những nơi như thế này.
Đây cũng là lần đầu tiên Tạ Mẫn Hành biết đến.
Một mình em không thê đôi phó với mẹ.”
Tạ Mẫn Hành vỗ vai Tạ Mẫn Thận: “Mẫn Thận, em cứ xem như là đang.
mơ một giấc mơ đẹp đi, đất nước sẽ không để một nhân tài như em thực sự buông thả đâu.”
“Anh đi gọi điện lại cho chị dâu em, em thu dọn đồ đi, hôm nay chúng ta vê nhà.”
Khu mới, thành phố A, nước Bắc, Vân Thư xem đi xem lại đoạn video cô lái xe lúc nãy và không ngừng điều chỉnh, cuỗi cùng đã phát huy rất tốt ở ba vòng cuồi cùng.
“Nhà anh ở đâu? Tôi đưa anh về.”
Vân Thư hỏi Tiêu Hoa.
Tiểu Hoa chỉ vào chiếc mô tô ở hướng lùm cỏ: “Lão Hoa ở đó.”
Buôi tôi, Vân Thư tắt điện thoại vì muốn để cho bản thân tập trung hơn.
Cô đã ngủ cả ngày, sau khi có con, cô luôn có cảm giác buồn ngủ!
Dường nhự thế nào cũng có cảm giác ngủ không đủ.
Kỹ năng lái xe của cô đã nhanh hơn bôn mươi giây so với thành tích năm ngoái, cô có thê dễ dàng vượt qua khi đôi mặt với chướng ngại vật và sự theo dõi, vì vậy ban ngày cô không tập luyện, sau khi thức dậy ở nhà, cô xuông tâng ăn cơm.
Lúc đó, cô nhìn thấy điện thoại bị tắt máy lập tức càu nhàu Tạ Mẫn Hành một trận, sau đó tiếp tục lên tầng đi ngủ.
Tám giờ tối, thâu đêm ở chợ đen, phía bên này máy bay hạ cánh ở thành phố A.
Tạ Mẫn Hành vừa ra khỏi sân bay lập tức bị thuộc hạ cản lại: “Ông chủ, Tình mau đến xem phu nhân đi, sắp có chuyện rồi.”
Tạ Mẫn Hành: “Cô ấy làm sao?
Không phải tôi bảo các người phải bảo vệ tốt cô ấy sao?”
Đám thuộc hạ cũng muốn thực hiện tốt mệnh lệnh, nhưng bọn họ không thể vào được chợ đen: “Ông chủ, anh đi với chúng tôi đi.”
“Mẫn Thận, em về trước đi.” Tạ Mẫn Hành lên xe của thuộc hạ ở công: “Nói đi, Tiểu Thư làm sao?”
*Phu nhân đến chợ đen.”
“Nói hết đi, sau đó thì sao?”
“Phu nhân là tay đua của cuộc đua tối nay, có hợp đông sinh tử với người ở trong đó.” Thuộc hạ nói ra câu này giỗng như từ cõi chết trở về.
Bọn họ không cản được.
Khi Tạ Mẫn Hành nghe thấy chuyện này, gân xanh trên trán nổi lên, mí mắt giật giật.
Được, được lắm!
Lúc anh không có ở nhà lại đi cá cược đua xe, hơn nữa còn lập hợp đồng sinh tửi Vân Thư!
Tạ Mẫn Hành nhẫn nhịn đi đến công chợ đen, nhận lầy thẻ vào cổng mà thuộc hạ đưa cho.
Một mình anh ổi vào chợ đen.
Không ngờ ở thành phố A lại có những nơi như thế này.
Đây cũng là lần đầu tiên Tạ Mẫn Hành biết đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.