Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện
Chương 467
Khuyết Danh
03/12/2023
Vân Thư chạy tới bàn trang điểm, lục lọi tìm kiếm, cuối củng cũng tìm được que thử thai, chỉ vào nó và nói với Tạ Mẫn Hành: “Anh xem, anh
xem, là thật đó, hai vạch.”
Giây trước Tạ Mẫn Hành vẫn đang nỗi giận, nhưng trong khoảnh khắc anh nhìn thây que thử thai thì lại giông như bị dội cho một gáo nước lạnh.
“Anh đợi một chút, còn có giấy siêu âm, để em đi tìm.”
Tạ Mẫn Hành bắt ngờ đến choáng váng, dường như anh không có cách nào để điều khiển hành động của mình, anh bước đến một cách cứng nhắc, giơ tay nhận lấy que thử thai trên tay Vận Thư, xem đi xem lại hết lần này đến lần khác, như thể đã quên mắt những con số cơ bản nhất, một, hai, là hai vạch, đếm lại một lần nữa, một, hai, vẫn là hai vạch, tiếp tục đếm: “Hai vạch.” Vân Thư chỉ vào tờ hướng dẫn sử dụng, nói: “Hai vạch tức là đã có rôi.
Có rồi.
Sau đó, Vân Thư lấy tờ đơn của bệnh viện, trên đó cũng viết là đã mang thai.
Tạ Mẫn Hành nhìn ngày tháng trong tò đơn, lại nỗi giận: “Em biệt rõ mình đã mang thai mà vẫn đi đua xe.”
Vân Thư im lặng.
Sau đó, chiếc mông nhỏ của Vân Thư phải chào đón bàn tay to lớn của Tạ Mẫn Hành, đau rát.
Đánh vào mông thực sự quá xấu hỗ.
Vân Thư đột nhiên bật khóc: “Tạ Mẫn Hành, anh đánh em, anh bạo lực gia đình. Em không sống với. anh nữa, em muốn ly hôn, muôn về nhà, muốn nói cho ba mẹ em. Hu hu, anh đánh mông em.”
Tạ Mẫn Hành vẫn chưa hết tức c giận, lại nghe thấy Vân Thư đòi ly hôn nên đã ra tay mạnh hơn: “Về nhà nói với ba mẹ chuyện em đến chợ đen đua xe sao?”
“Ba mẹ em biết, lúc em học cấp ba họ đã biết rồi.”
Tạ Mẫn Hành: “Ba mẹ biết em cược cả tính mạng không? Biết em mang thai không?”
Hỏi Vân Thư một câu, nếu như ba mẹ biết thì đừng nghĩ đến đôi chân của cô nữa.
Nói xong, Tạ Mân Hành lại đánh vào mông Vân Thư một cái: “Em không sống với anh, dám ly hôn với anh.
Vân Thư, lá gan của em lớn thật đáy.”
Nhớ lại chiếc xe rơi thẳng xuống núi ngày hôm nay, cả người và xe chôn vùi trong biên lửa, nêu như người đó là Vân Thư, Tạ Mẫn Hành chỉ nghĩ thôi đã thấy. Sợ hãi, anh sẽ tức giận đuổi theo đến tận âm phủ để bóp chết cô.
Lá gan của Vân Thư luôn rất lớn.
“Hu hu, chồng, em đau bụng.” Không còn cách. nào khác, Vân ñnụ bề tắc, chỉ có thể giả vờ bị bệnh để cứu lây bản thân.
Bụng? Đứa bé.
Tạ Mẫn Hành bề Vân Thư lên, cô vẫn chưa phản ứng kịp thì anh đã đưa cô đến bệnh viện.
Trên xe, Vân Thư bĩu môi, khóc thút thít: “Anh đánh em, Tạ Mẫn Hành, anh bạo lực gia đình.”
Hơi thở của Tạ Mẫn Hành vẫn đang gấp gáp: ˆVân Thư, anh chỉ nhịn em một lân này thôi.”
Đến bệnh viện, Vân Thư được người của trung tâm cấp cứu đưa đi.
Giây trước Tạ Mẫn Hành vẫn đang nỗi giận, nhưng trong khoảnh khắc anh nhìn thây que thử thai thì lại giông như bị dội cho một gáo nước lạnh.
“Anh đợi một chút, còn có giấy siêu âm, để em đi tìm.”
Tạ Mẫn Hành bắt ngờ đến choáng váng, dường như anh không có cách nào để điều khiển hành động của mình, anh bước đến một cách cứng nhắc, giơ tay nhận lấy que thử thai trên tay Vận Thư, xem đi xem lại hết lần này đến lần khác, như thể đã quên mắt những con số cơ bản nhất, một, hai, là hai vạch, đếm lại một lần nữa, một, hai, vẫn là hai vạch, tiếp tục đếm: “Hai vạch.” Vân Thư chỉ vào tờ hướng dẫn sử dụng, nói: “Hai vạch tức là đã có rôi.
Có rồi.
Sau đó, Vân Thư lấy tờ đơn của bệnh viện, trên đó cũng viết là đã mang thai.
Tạ Mẫn Hành nhìn ngày tháng trong tò đơn, lại nỗi giận: “Em biệt rõ mình đã mang thai mà vẫn đi đua xe.”
Vân Thư im lặng.
Sau đó, chiếc mông nhỏ của Vân Thư phải chào đón bàn tay to lớn của Tạ Mẫn Hành, đau rát.
Đánh vào mông thực sự quá xấu hỗ.
Vân Thư đột nhiên bật khóc: “Tạ Mẫn Hành, anh đánh em, anh bạo lực gia đình. Em không sống với. anh nữa, em muốn ly hôn, muôn về nhà, muốn nói cho ba mẹ em. Hu hu, anh đánh mông em.”
Tạ Mẫn Hành vẫn chưa hết tức c giận, lại nghe thấy Vân Thư đòi ly hôn nên đã ra tay mạnh hơn: “Về nhà nói với ba mẹ chuyện em đến chợ đen đua xe sao?”
“Ba mẹ em biết, lúc em học cấp ba họ đã biết rồi.”
Tạ Mẫn Hành: “Ba mẹ biết em cược cả tính mạng không? Biết em mang thai không?”
Hỏi Vân Thư một câu, nếu như ba mẹ biết thì đừng nghĩ đến đôi chân của cô nữa.
Nói xong, Tạ Mân Hành lại đánh vào mông Vân Thư một cái: “Em không sống với anh, dám ly hôn với anh.
Vân Thư, lá gan của em lớn thật đáy.”
Nhớ lại chiếc xe rơi thẳng xuống núi ngày hôm nay, cả người và xe chôn vùi trong biên lửa, nêu như người đó là Vân Thư, Tạ Mẫn Hành chỉ nghĩ thôi đã thấy. Sợ hãi, anh sẽ tức giận đuổi theo đến tận âm phủ để bóp chết cô.
Lá gan của Vân Thư luôn rất lớn.
“Hu hu, chồng, em đau bụng.” Không còn cách. nào khác, Vân ñnụ bề tắc, chỉ có thể giả vờ bị bệnh để cứu lây bản thân.
Bụng? Đứa bé.
Tạ Mẫn Hành bề Vân Thư lên, cô vẫn chưa phản ứng kịp thì anh đã đưa cô đến bệnh viện.
Trên xe, Vân Thư bĩu môi, khóc thút thít: “Anh đánh em, Tạ Mẫn Hành, anh bạo lực gia đình.”
Hơi thở của Tạ Mẫn Hành vẫn đang gấp gáp: ˆVân Thư, anh chỉ nhịn em một lân này thôi.”
Đến bệnh viện, Vân Thư được người của trung tâm cấp cứu đưa đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.