Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện
Chương 478
Khuyết Danh
09/12/2023
Điều này khiến Tạ Mẫn Hành phải đau đâu.
Nửa đêm, đã viết xong một trám lần, Tạ Mẫn Hành lầy máy tính ra làm việc, đến ba giờ sáng mới nằm trên giường.
Vân Thư ngủ ngon được máy tiếng.
Tạ Mẫn Hành vẫn còn ba tiếng nghỉ, ngơi, anh phải dậy lúc sáu giờ để nấu ăn cho Vân Thư.
Vân Thư cảm thấy mùi của Tạ Mẫn Hành bên cạnh nnnH, vùi vào lòng của Tạ Mẫn Hành.
Tạ Mẫn Hành luôn có gắng hết sức để chăm SÓC vợ con, cách nâu nướng đến bảo mẫu cũng không biết. Miệng Vân Thư bị Tạ Mẫn Hành chiều hư, bà Vân có tới một lần, hôm nay lại tới nữa.
Tạ Mẫn Hành vẫn đang ở trong bếp, ông bà Vân bước vào: “Mẫn Hành, Tiêu Thư đâu?”
“Ba mẹ, cô ấy vẫn đang ngủ trên lầu.”
Đã hơn mười giờ, sao vẫn còn ngủ?
“Ăn sáng xong, con đã dỗ cô ấy đi ngủ.” Tạ Mẫn Hành liếc nhìn đồng, hồ đeo tay: “Chắc bây giờ đã tỉnh rồi.
Nói xong, Vân Thư đứng ở ngưỡng cửa phòng ngủ mặc đồ ngủ, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ: “Chồng à, em khát.”
Bà Vân: “Đứa nhỏ này, khát không biết tự xuống rót nước, còn sai Mẫn Hành.”
Nói rồi lên lầu.
“Ơ, mẹ, mẹ đến rồi.”
“Con xem con mới máy ngày không gặp, lên cân nhiều rồi. Uống chút nước còn bảo Mẫn Hành phục vụ, lúc mang thai phải đi lại nhiều, không thể năm trên giường mãi.”
Vân Thư bóp thịt trên bụng: “Đúng là béo quá.”
Tạ Mẫn Hành chăm sóc cô tỉ mỉ, bà Vân cảm thấy mình chăm sóc còn không cẩn thận như Tạ Mẫn Hành, con gái bà ấy thật sự gả đúng người, hai người họ không cần phải lo lăng nữa. Cho nên cách một tuân, bà Văn tới thăm Vân Thư một lần là được.
Bất động sản Hạo Tường như nhìn trúng miễng thịt ảnh thị, Chu Yên được Nam Liêu cứu, cô ta tới tìm Đàm Trung xin bảo vệ.
“Tôi không thể sống ở ngoài một mình, nhà họ Tạ sẽ không cho tôi đi.”
Đàm Trung vừa hay muốn nói với Chu Yên, thuận tiện tìm gốc rễ đi tới nước Nam làm bắt động sản, dù thế nào, Chu Yên cũng là con gái của cựu bá tước Nam Cung.
“Vậy thì cô ở nhà tôi, nhà họ Tạ cũng không dám đòi người.” Sau đó Đàm Trung đưa Chu Yên vệ nhà mình.
Người vợ đầu của Đàm Trung đã qua đời, ông ta cưới người mẫu Vương San đã quyên rũ ông ta thành công.
Ông ta đón Chu Yên về nhà mình mà không nói với vợ.
Vì vậy, khi Đàm Trung đưa người về nhà, Đàm Nhạc đã cầm áo khoác trên ghế sô pha rời đi, không thèm quay đâu nhìn lại.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, Đàm Trung như nào, Đàm Nhạc biết rõ.
Hôm sau anh ta đặt chuyến bay sớm nhất đến nước ngoài. Mặc kệ tỉnh cảnh hỗn loạn trong nhà, tự mình đi học hỏi thêm.
Nửa đêm, đã viết xong một trám lần, Tạ Mẫn Hành lầy máy tính ra làm việc, đến ba giờ sáng mới nằm trên giường.
Vân Thư ngủ ngon được máy tiếng.
Tạ Mẫn Hành vẫn còn ba tiếng nghỉ, ngơi, anh phải dậy lúc sáu giờ để nấu ăn cho Vân Thư.
Vân Thư cảm thấy mùi của Tạ Mẫn Hành bên cạnh nnnH, vùi vào lòng của Tạ Mẫn Hành.
Tạ Mẫn Hành luôn có gắng hết sức để chăm SÓC vợ con, cách nâu nướng đến bảo mẫu cũng không biết. Miệng Vân Thư bị Tạ Mẫn Hành chiều hư, bà Vân có tới một lần, hôm nay lại tới nữa.
Tạ Mẫn Hành vẫn đang ở trong bếp, ông bà Vân bước vào: “Mẫn Hành, Tiêu Thư đâu?”
“Ba mẹ, cô ấy vẫn đang ngủ trên lầu.”
Đã hơn mười giờ, sao vẫn còn ngủ?
“Ăn sáng xong, con đã dỗ cô ấy đi ngủ.” Tạ Mẫn Hành liếc nhìn đồng, hồ đeo tay: “Chắc bây giờ đã tỉnh rồi.
Nói xong, Vân Thư đứng ở ngưỡng cửa phòng ngủ mặc đồ ngủ, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ: “Chồng à, em khát.”
Bà Vân: “Đứa nhỏ này, khát không biết tự xuống rót nước, còn sai Mẫn Hành.”
Nói rồi lên lầu.
“Ơ, mẹ, mẹ đến rồi.”
“Con xem con mới máy ngày không gặp, lên cân nhiều rồi. Uống chút nước còn bảo Mẫn Hành phục vụ, lúc mang thai phải đi lại nhiều, không thể năm trên giường mãi.”
Vân Thư bóp thịt trên bụng: “Đúng là béo quá.”
Tạ Mẫn Hành chăm sóc cô tỉ mỉ, bà Vân cảm thấy mình chăm sóc còn không cẩn thận như Tạ Mẫn Hành, con gái bà ấy thật sự gả đúng người, hai người họ không cần phải lo lăng nữa. Cho nên cách một tuân, bà Văn tới thăm Vân Thư một lần là được.
Bất động sản Hạo Tường như nhìn trúng miễng thịt ảnh thị, Chu Yên được Nam Liêu cứu, cô ta tới tìm Đàm Trung xin bảo vệ.
“Tôi không thể sống ở ngoài một mình, nhà họ Tạ sẽ không cho tôi đi.”
Đàm Trung vừa hay muốn nói với Chu Yên, thuận tiện tìm gốc rễ đi tới nước Nam làm bắt động sản, dù thế nào, Chu Yên cũng là con gái của cựu bá tước Nam Cung.
“Vậy thì cô ở nhà tôi, nhà họ Tạ cũng không dám đòi người.” Sau đó Đàm Trung đưa Chu Yên vệ nhà mình.
Người vợ đầu của Đàm Trung đã qua đời, ông ta cưới người mẫu Vương San đã quyên rũ ông ta thành công.
Ông ta đón Chu Yên về nhà mình mà không nói với vợ.
Vì vậy, khi Đàm Trung đưa người về nhà, Đàm Nhạc đã cầm áo khoác trên ghế sô pha rời đi, không thèm quay đâu nhìn lại.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, Đàm Trung như nào, Đàm Nhạc biết rõ.
Hôm sau anh ta đặt chuyến bay sớm nhất đến nước ngoài. Mặc kệ tỉnh cảnh hỗn loạn trong nhà, tự mình đi học hỏi thêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.