Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện
Chương 514
Khuyết Danh
26/12/2023
Lúc có Tạ Mân Hành, Vân Thư đều ăn mì do anh tự làm, đôi lúc mì sợi
cũng là món ăn đêm của cô, nhưng đó chỉ là bữa phụ mà thôi. Hai ngày nay cô đã ăn mì, còn là bữa chính.
Vân Thư quyết định ngày mai sẽ đi siêu thị mua rau, mua thịt.
Buổi tối, lúc Vân Thư nằm trên giường đã nhận được tin nhăn của Cao Duy Duy, tình cảm chân thành, xem ra cô ấy sớm đã từ bỏ rồi, hơn nữa người yêu cũ chỉ đơn thuần là cùng ăn một bữa cơm.
Vân Thư đánh giá: Hai người này còn trong sạch hơn cả bát mì nước sôi của cô.
Không có Tạ Mẫn Hành, những ngày tháng của cô trôi qua rất gian khổ, giông như từ trên trời rơi xuống nhân gian.
Bánh bao và sữa đậu nành hay là thịt kho tàu vào buôi trưa Vân Thư cũng không ăn, cô hào hứng chờ đến tối để đi siêu thị mua thịt, vừa tan làm đã chạy ra ngoài, lái xe đi mua sắm.
Tạ Mẫn Hành thấy cô hấp tấp như vậy, cảm thấy không yên tâm, vì thế đã theo sát phía sau.
Vân Thư cầm một cái đùi gà lên định bỏ vào trong túi thì Tạ Mẫn Hành lại bắt cô để xuống: “Cái đùi gà này già lắm, em không thích ăn.”
Vân Thư lại chạy qua mua cánh gà, cô nhìn thấy thịt, đôi mất lắp lánh ánh sao: “Thịt, đêu là thịt. Uống coca ăn cánh gà…” Cô phần khích, trực tiếp vươn tay ra.
Bàn tay. đang vươn ra bị Tạ Mẫn Hành bắt lại: “Em đứng đây, để anh mua.”
Vân Thư lấy một chiếc túi đưa cho Tạ Mẫn Hành, ra hiệu bảo anh tự cầm.
Tạ Mẫn Hành lấy một vài túi ni lông rồi bỏ vào trong xe đầy.
Vân Thư lại đi đến khu bán hải sản.
“Con cá này là cá biển sao?”
Tạ Mẫn Hành ôm lấy vai Vân Thư, đi đến một bề kính khác, nói với cô: “Đây mới là cá biển.”
Vân Thư lại chỉ vào một bể cá khác: “Đây là cá chép sao?”
“Đó là cá trắm cỏ.”
Cuỗi cùng Tạ Mẫn Hành mua một con cá và hai con cua. Các món chay ở nhà đã được thay đổi, phải thêm ‹ chút bí đỏ và bí đao. Ảnh xách nguyên liệu bằng một tay, tay phải ôm lây vai Vân Thư, hỏi: “Em muốn ăn bánh không?”
Vân Thư liếc nhìn anh, nếu như cô nói muôn ăn thì anh có mua không?
Tạ Mẫn Hành: “Chỉ lần này thôi.”
Vân Thư vui vẻ phần khởi chạy đến quây hàng: “Em muôn cái lớn nhất, bánh mousse siêu to.”
Vân Thư để tất cả đồ ở Mười dặm cổ thành, Vân Thư đối mặt với một vấn để nghiêm trọng, kỹ năng nâu nướng của cô không thê tùy ý phát huy với những món thịt, Tạ Mẫn Hành nhìn dáng vẻ buồn rầu của cô vợ nhỏ, anh lắc đầu Với vẻ cưng chiều, cuộc đời của anh xem như đã gắn chặt với Vân Thư.
Anh cởi áo khoác ra đưa cho Vân Thư.
Lần này Vân Thư không phản kháng, cô nhu lầy áo khoác của anh rồi trở lại phòng ngủ móc lên giá treo đồ cùng với túi xách của mình.
Sau đó, cô chạy ra sân chơi với chim và cho cá ăn, cùng một khung cảnh nhưng có thêm một người, điêu này khiên cho tâm trạng của Vân Thư khác hoàn toàn.
Cô vui vẻ đi qua đi lại giữa các hòn non bộ trong sân, chơi một mình cũng thoải mái.
Tạ Mẫn Hành đã nấu cơm xong nhưng lại không thấy cô vợ nhỏ đâu.
“Vân Thư, quay lại ăn cơm.”
Vân Thư quyết định ngày mai sẽ đi siêu thị mua rau, mua thịt.
Buổi tối, lúc Vân Thư nằm trên giường đã nhận được tin nhăn của Cao Duy Duy, tình cảm chân thành, xem ra cô ấy sớm đã từ bỏ rồi, hơn nữa người yêu cũ chỉ đơn thuần là cùng ăn một bữa cơm.
Vân Thư đánh giá: Hai người này còn trong sạch hơn cả bát mì nước sôi của cô.
Không có Tạ Mẫn Hành, những ngày tháng của cô trôi qua rất gian khổ, giông như từ trên trời rơi xuống nhân gian.
Bánh bao và sữa đậu nành hay là thịt kho tàu vào buôi trưa Vân Thư cũng không ăn, cô hào hứng chờ đến tối để đi siêu thị mua thịt, vừa tan làm đã chạy ra ngoài, lái xe đi mua sắm.
Tạ Mẫn Hành thấy cô hấp tấp như vậy, cảm thấy không yên tâm, vì thế đã theo sát phía sau.
Vân Thư cầm một cái đùi gà lên định bỏ vào trong túi thì Tạ Mẫn Hành lại bắt cô để xuống: “Cái đùi gà này già lắm, em không thích ăn.”
Vân Thư lại chạy qua mua cánh gà, cô nhìn thấy thịt, đôi mất lắp lánh ánh sao: “Thịt, đêu là thịt. Uống coca ăn cánh gà…” Cô phần khích, trực tiếp vươn tay ra.
Bàn tay. đang vươn ra bị Tạ Mẫn Hành bắt lại: “Em đứng đây, để anh mua.”
Vân Thư lấy một chiếc túi đưa cho Tạ Mẫn Hành, ra hiệu bảo anh tự cầm.
Tạ Mẫn Hành lấy một vài túi ni lông rồi bỏ vào trong xe đầy.
Vân Thư lại đi đến khu bán hải sản.
“Con cá này là cá biển sao?”
Tạ Mẫn Hành ôm lấy vai Vân Thư, đi đến một bề kính khác, nói với cô: “Đây mới là cá biển.”
Vân Thư lại chỉ vào một bể cá khác: “Đây là cá chép sao?”
“Đó là cá trắm cỏ.”
Cuỗi cùng Tạ Mẫn Hành mua một con cá và hai con cua. Các món chay ở nhà đã được thay đổi, phải thêm ‹ chút bí đỏ và bí đao. Ảnh xách nguyên liệu bằng một tay, tay phải ôm lây vai Vân Thư, hỏi: “Em muốn ăn bánh không?”
Vân Thư liếc nhìn anh, nếu như cô nói muôn ăn thì anh có mua không?
Tạ Mẫn Hành: “Chỉ lần này thôi.”
Vân Thư vui vẻ phần khởi chạy đến quây hàng: “Em muôn cái lớn nhất, bánh mousse siêu to.”
Vân Thư để tất cả đồ ở Mười dặm cổ thành, Vân Thư đối mặt với một vấn để nghiêm trọng, kỹ năng nâu nướng của cô không thê tùy ý phát huy với những món thịt, Tạ Mẫn Hành nhìn dáng vẻ buồn rầu của cô vợ nhỏ, anh lắc đầu Với vẻ cưng chiều, cuộc đời của anh xem như đã gắn chặt với Vân Thư.
Anh cởi áo khoác ra đưa cho Vân Thư.
Lần này Vân Thư không phản kháng, cô nhu lầy áo khoác của anh rồi trở lại phòng ngủ móc lên giá treo đồ cùng với túi xách của mình.
Sau đó, cô chạy ra sân chơi với chim và cho cá ăn, cùng một khung cảnh nhưng có thêm một người, điêu này khiên cho tâm trạng của Vân Thư khác hoàn toàn.
Cô vui vẻ đi qua đi lại giữa các hòn non bộ trong sân, chơi một mình cũng thoải mái.
Tạ Mẫn Hành đã nấu cơm xong nhưng lại không thấy cô vợ nhỏ đâu.
“Vân Thư, quay lại ăn cơm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.