Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện
Chương 531
Khuyết Danh
14/01/2024
Nhìn thấy bên trái lão phu nhân Nghi Cung là bà Tạ và Tạ Mẫn Tây, bên phải là Vân Thư lạ mặt, Tùng lòng bọn họ nảy sinh so sánh: “Tạ Mân Hành thật có phúc.”
Không phải Tạ Mẫn Hành rất có phúc Sao, người có dung mạo mĩ miêu như Nam Liêu cũng phải thuận theo anh.
Anh đã cưới được người còn xinh đẹp hơn cô ta.
Tất cả mọi người đều vô cùng ngưỡng mộ.
Nam Liêu theo sau cha, cô ta kiêu ngạo ngắng đầu nhìn chằm chằm Vân Thư. Trong lòng không thể kiểm soát được ngạo mạn và tự cao tự đại, nhìn đi, cha của cô ta là quốc vương, Vân Thư chỉ là thiên kim của một tập đoàn nhỏ bé ở nước Bắc.
Xét về thân phận, cô ta đã áp đảo Vân Thư bội phân.
Vân Thư cũng thấy ánh mắt đầy tự kiêu của Nạm Liêu, cộ không hệ sợ hãi nhìn thẳng vào mắt cô ta, hỏi: “Cô chính là công chúa nước Nam?”
“Đúng, cô là ai, đến từ đâu? Tại sao lại đứng bên cạnh bà ngoại Nam Cung, không hiểu lễ nghĩa sao?”
Xem xem cô biết được bao nhiêu lễ nghĩa.
Hôm nay đến tham dự bữa tiệc sinh nhật vì muôn nhìn thấy Tạ Mẫn Hành, cô ta đã suy nghĩ rật nhiều và không ngừng tự nói với bản thân khi gặp Tạ Mẫn Hành phải dịu dàng, đoan trang.
Có lẽ Tạ Mẫn Hành sẽ bị mê đắm, sau đó vứt bỏ Vân Thư, xin quay lại với cô ta.
Vân Thư cảm thấy rất nực cười, đầu óc của cô công chúa này có vấn để rồi sao?
Trong số những người có mặt ở đây, còn ai không biết cô là ai?
Tạ Mẫn Hành: “Công chúa không nhận ra vợ tôi là điều rất bình thường, dù sao thì cô cũng chỉ mới nhìn thây một bức ảnh trong đơn xin bảo lưu của Tiểu Thư mà thôi.”
Đúng là hết chuyện để nói nên mới nhắc điều không nên nhắc.
Lão phu nhân Nam Cung nhẹ nhàng kéo lây tay Vân Thư, đi vào giữa phòng tiệc: “Công chúa đã hỏi như Vậy, chắc hẳn mọi người cũng rất tò mò tại sao bên cạnh tôi lại có một cô gái? Vậy tôi sẽ giới thiệu với mọi người, cũng là giới thiệu cho công chúa biết.”
“Cô gái bên cạnh tôi tên Vân Thư, là vợ của cháu ngoại tôi Tạ Mẫn Hành, máy đứa nhỏ từ nước Bắc trở về đây đê chúc mừng sinh nhật tôi, trong lòng tôi thây vô cùng cảm động…
“Công chúa Nam Liêu, cháu gọi ta là bà bình thường thôi, gọi bà ngoại ta cảm thấy không quen.” Lão phu nhân Nam cung nói tiếp.
Vân Thư muốn cho lão phu nhân Nam Cung mội tràng pháo tay dưới ánh nhìn của tất cả mọi người: “Bà ngoại, bà thật tốt.”
Tại sao bà ấy lại biết cô để ý đến cách xưng hô bà ngoại của Nam Liêu?
Lời nói của lão phu nhân Nam Cung rõ ràng dễ hiểu, chỉ cần là người biệt Suy nghĩ một chút thì có thể nhận ra bà ây không thích Nam Liêu, hơn nữa cũng không muốn thân thiết với cô ta.
Dường như Nam Liêu không hiểu, cô ta cúi người hành lễ, trả lời với vẻ hiểu chuyện: “Vâng, bà Nam Cung.”
Vân Thư: Trời đất, đây là một đối thủ có đầu óc.
Quốc vương nước Nam cũng không tìm được lý do trách măng con gái, bởi vì quốc sự bộn bê nên ông ta nhanh chóng rời khỏi nhà họ Nam Cung, trước khi đi còn dặn dò con trai út của mình: “Trông chừng chị con.”
Nam Mặc: “Cha cứ yên tâm.”
Vân Thư giống như những gì lão phu nhân Nam cung nói, bà ây kéo Vân Thư đến trước truyền thông, chủ động để nghị: “Có thể giúp chúng tôi chụp một bức ảnh không.”
Không phải Tạ Mẫn Hành rất có phúc Sao, người có dung mạo mĩ miêu như Nam Liêu cũng phải thuận theo anh.
Anh đã cưới được người còn xinh đẹp hơn cô ta.
Tất cả mọi người đều vô cùng ngưỡng mộ.
Nam Liêu theo sau cha, cô ta kiêu ngạo ngắng đầu nhìn chằm chằm Vân Thư. Trong lòng không thể kiểm soát được ngạo mạn và tự cao tự đại, nhìn đi, cha của cô ta là quốc vương, Vân Thư chỉ là thiên kim của một tập đoàn nhỏ bé ở nước Bắc.
Xét về thân phận, cô ta đã áp đảo Vân Thư bội phân.
Vân Thư cũng thấy ánh mắt đầy tự kiêu của Nạm Liêu, cộ không hệ sợ hãi nhìn thẳng vào mắt cô ta, hỏi: “Cô chính là công chúa nước Nam?”
“Đúng, cô là ai, đến từ đâu? Tại sao lại đứng bên cạnh bà ngoại Nam Cung, không hiểu lễ nghĩa sao?”
Xem xem cô biết được bao nhiêu lễ nghĩa.
Hôm nay đến tham dự bữa tiệc sinh nhật vì muôn nhìn thấy Tạ Mẫn Hành, cô ta đã suy nghĩ rật nhiều và không ngừng tự nói với bản thân khi gặp Tạ Mẫn Hành phải dịu dàng, đoan trang.
Có lẽ Tạ Mẫn Hành sẽ bị mê đắm, sau đó vứt bỏ Vân Thư, xin quay lại với cô ta.
Vân Thư cảm thấy rất nực cười, đầu óc của cô công chúa này có vấn để rồi sao?
Trong số những người có mặt ở đây, còn ai không biết cô là ai?
Tạ Mẫn Hành: “Công chúa không nhận ra vợ tôi là điều rất bình thường, dù sao thì cô cũng chỉ mới nhìn thây một bức ảnh trong đơn xin bảo lưu của Tiểu Thư mà thôi.”
Đúng là hết chuyện để nói nên mới nhắc điều không nên nhắc.
Lão phu nhân Nam Cung nhẹ nhàng kéo lây tay Vân Thư, đi vào giữa phòng tiệc: “Công chúa đã hỏi như Vậy, chắc hẳn mọi người cũng rất tò mò tại sao bên cạnh tôi lại có một cô gái? Vậy tôi sẽ giới thiệu với mọi người, cũng là giới thiệu cho công chúa biết.”
“Cô gái bên cạnh tôi tên Vân Thư, là vợ của cháu ngoại tôi Tạ Mẫn Hành, máy đứa nhỏ từ nước Bắc trở về đây đê chúc mừng sinh nhật tôi, trong lòng tôi thây vô cùng cảm động…
“Công chúa Nam Liêu, cháu gọi ta là bà bình thường thôi, gọi bà ngoại ta cảm thấy không quen.” Lão phu nhân Nam cung nói tiếp.
Vân Thư muốn cho lão phu nhân Nam Cung mội tràng pháo tay dưới ánh nhìn của tất cả mọi người: “Bà ngoại, bà thật tốt.”
Tại sao bà ấy lại biết cô để ý đến cách xưng hô bà ngoại của Nam Liêu?
Lời nói của lão phu nhân Nam Cung rõ ràng dễ hiểu, chỉ cần là người biệt Suy nghĩ một chút thì có thể nhận ra bà ây không thích Nam Liêu, hơn nữa cũng không muốn thân thiết với cô ta.
Dường như Nam Liêu không hiểu, cô ta cúi người hành lễ, trả lời với vẻ hiểu chuyện: “Vâng, bà Nam Cung.”
Vân Thư: Trời đất, đây là một đối thủ có đầu óc.
Quốc vương nước Nam cũng không tìm được lý do trách măng con gái, bởi vì quốc sự bộn bê nên ông ta nhanh chóng rời khỏi nhà họ Nam Cung, trước khi đi còn dặn dò con trai út của mình: “Trông chừng chị con.”
Nam Mặc: “Cha cứ yên tâm.”
Vân Thư giống như những gì lão phu nhân Nam cung nói, bà ây kéo Vân Thư đến trước truyền thông, chủ động để nghị: “Có thể giúp chúng tôi chụp một bức ảnh không.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.