Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện
Chương 536
Khuyết Danh
14/01/2024
“Đùng!” Lại bắn thêm phát nữa.
Người ở dưới lầu nghe thấy âm thanh lập tức hét lên: “Không hay rôi.”
Lúc bọn họ lên lầu thì không thấy bóng dáng Dương Nhiễm đầu, trùm ma túy nằm trên mặt đất với con dao căm trên ngực.
“Đại ca, nhanh cứu người trước.”
Tạ Mẫn Thận bị bắn bởi khẩu súng giảm thanh ở trong đám đông.
Anh ấy cảm nhận được có người đang bám theo sau lưng mình.
Tạ Mẫn Thận đã nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ từ kính xe, quả nhiên là vượt biên từ Nam Phi.
Anh ấy và Dương Nhiễm liên kết với Sĩ quan chỉ huy cập cao của lực lượng gìn giữ hòa bình Nam Phi phá ba cử điểm của trùm ma túy, đây cũng được xem là một thành công lớn. Đối với trùm ma túy, anh ta chỉ muốn cái mạng của Tạ Mẫn Thận.
Tạ Mẫn Thận lái xe đến con phố vắng người, nơi anh từng cứu Lâm Khinh Khinh, hy vọng. lần này anh có thể trồn thoát ở chỗ này.
Không có người đi theo phía sau, Tạ Mẫn Thận trực tiếp vào rừng, đi thẳng về phía trước.
Trời đã tối, sau khi Lâm Khinh Khinh rửa bát xong, cô ấy thu dọn rác đi ra ngoài vứt.
Kết quả, cô ấy nhìn thấy một người đàn ông yêu ớt ở bên cạnh thùng rác.
Khuôn mặt đó, Lâm Khinh Khinh không thể nào quên được.
Trên người anh ấy còn có vết máu.
Lâm Khinh Khinh bịt miệng để không hét lên.
Anh ấy là một quân nhân, tại sao lại bị thương?
Có mấy người xuất hiện cách đó không xa, bọn họ nhìn thấy Lâm Khinh Khinh yếu đuôi thì hồi: “Vừa nãy có thấy ai đi qua đây không?”
Lâm Khinh Khinh gật đầu: “Vừa nãy nhìn thấy hàng L6 của tôi ra ngoài vứt rác.
Câu này chẳng khác gì lời nói nhảm.
Tên dẫn đầu nheo mắt: “Đi, tìm ở những nơi khác.”
Nhìn thấy bọn họ đi xa, Lâm Khinh Khinh mới đến nhìn Tạ Mẫn Thận lần nữa.
Đôi mắt đang nhắm nghiền đột nhiên mở ra.
Lâm Khinh Khinh quan sát xung quanh, khi chắn chắn không có người, cô ấy mới ngồi xôm trước mặt Tạ Mẫn Thận, đưa bàn tay trắng nõn ra: “Anh có thể tự đứng lên không?”
Tạ Mẫn Thận không nói gì, dựa vào tường đứng dậy: “Cảm ơn.”
Tạ Mẫn Thận bước đi yếu ớt, Lâm Khinh Khinh đuổi theo đỡ lấy cánh tay của anh ấy: “Bọn họ vẫn chưa đi xa, anh vào nhà tôi trốn đi, trời sáng hãng GIẢ) Nói xong, cô ấy lập tức muốn đưa Tạ Mẫn Thận về nhà.
Những người vừa nãy đêu là những tên liêu mạng, nêu như bọn họ tìm thấy Tạ Mẫn Thận ở nhà của cô ấy, Tạ Mẫn Thận thầm nghĩ, cô gái này cũng sẽ bị giết hại.
Lâm Khinh Khinh không quan tâm nhiều như thế, vết thương của anh ấy còn đang chảy máu.
“Nhanh đi thôi, nếu anh ngất đi, tôi không kéo nồi anh đâu.”
Tạ Mẫn Thận đi theo Lâm Khinh Khinh vào nhà cô ấy.
“Suyt, anh nhỏ tiếng chút, ông nội tôi đang ở nhà.”
Người ở dưới lầu nghe thấy âm thanh lập tức hét lên: “Không hay rôi.”
Lúc bọn họ lên lầu thì không thấy bóng dáng Dương Nhiễm đầu, trùm ma túy nằm trên mặt đất với con dao căm trên ngực.
“Đại ca, nhanh cứu người trước.”
Tạ Mẫn Thận bị bắn bởi khẩu súng giảm thanh ở trong đám đông.
Anh ấy cảm nhận được có người đang bám theo sau lưng mình.
Tạ Mẫn Thận đã nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ từ kính xe, quả nhiên là vượt biên từ Nam Phi.
Anh ấy và Dương Nhiễm liên kết với Sĩ quan chỉ huy cập cao của lực lượng gìn giữ hòa bình Nam Phi phá ba cử điểm của trùm ma túy, đây cũng được xem là một thành công lớn. Đối với trùm ma túy, anh ta chỉ muốn cái mạng của Tạ Mẫn Thận.
Tạ Mẫn Thận lái xe đến con phố vắng người, nơi anh từng cứu Lâm Khinh Khinh, hy vọng. lần này anh có thể trồn thoát ở chỗ này.
Không có người đi theo phía sau, Tạ Mẫn Thận trực tiếp vào rừng, đi thẳng về phía trước.
Trời đã tối, sau khi Lâm Khinh Khinh rửa bát xong, cô ấy thu dọn rác đi ra ngoài vứt.
Kết quả, cô ấy nhìn thấy một người đàn ông yêu ớt ở bên cạnh thùng rác.
Khuôn mặt đó, Lâm Khinh Khinh không thể nào quên được.
Trên người anh ấy còn có vết máu.
Lâm Khinh Khinh bịt miệng để không hét lên.
Anh ấy là một quân nhân, tại sao lại bị thương?
Có mấy người xuất hiện cách đó không xa, bọn họ nhìn thấy Lâm Khinh Khinh yếu đuôi thì hồi: “Vừa nãy có thấy ai đi qua đây không?”
Lâm Khinh Khinh gật đầu: “Vừa nãy nhìn thấy hàng L6 của tôi ra ngoài vứt rác.
Câu này chẳng khác gì lời nói nhảm.
Tên dẫn đầu nheo mắt: “Đi, tìm ở những nơi khác.”
Nhìn thấy bọn họ đi xa, Lâm Khinh Khinh mới đến nhìn Tạ Mẫn Thận lần nữa.
Đôi mắt đang nhắm nghiền đột nhiên mở ra.
Lâm Khinh Khinh quan sát xung quanh, khi chắn chắn không có người, cô ấy mới ngồi xôm trước mặt Tạ Mẫn Thận, đưa bàn tay trắng nõn ra: “Anh có thể tự đứng lên không?”
Tạ Mẫn Thận không nói gì, dựa vào tường đứng dậy: “Cảm ơn.”
Tạ Mẫn Thận bước đi yếu ớt, Lâm Khinh Khinh đuổi theo đỡ lấy cánh tay của anh ấy: “Bọn họ vẫn chưa đi xa, anh vào nhà tôi trốn đi, trời sáng hãng GIẢ) Nói xong, cô ấy lập tức muốn đưa Tạ Mẫn Thận về nhà.
Những người vừa nãy đêu là những tên liêu mạng, nêu như bọn họ tìm thấy Tạ Mẫn Thận ở nhà của cô ấy, Tạ Mẫn Thận thầm nghĩ, cô gái này cũng sẽ bị giết hại.
Lâm Khinh Khinh không quan tâm nhiều như thế, vết thương của anh ấy còn đang chảy máu.
“Nhanh đi thôi, nếu anh ngất đi, tôi không kéo nồi anh đâu.”
Tạ Mẫn Thận đi theo Lâm Khinh Khinh vào nhà cô ấy.
“Suyt, anh nhỏ tiếng chút, ông nội tôi đang ở nhà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.