Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện
Chương 543
Khuyết Danh
14/01/2024
Hả?
Tạ Mẫn Thận liếc nhìn một cái: “Khá tốt.”
Bà Tạ hài lòng chống tay lên cằm: “Mẹ giới thiệu hai đứa quen nhau nhé? Kết thêm bạn.”
“Xem mắt” qua miệng bà Tạ lại biến tướng thành kết bạn.
Tạ Mẫn Thận càng tò mò hơn: “Mẹ, sao mẹ lại quen biết cô ấy?”
Bà Tạ úp mở không nói thật: “Nếu không xem mắt cô ấy, mẹ sẽ nhận cô bé làm con nuôi.”
Xem ra mẹ với Lâm Khinh Khinh không phải là quen biệt bình thường.
“Nhàm chán.” Tạ Mẫn Thận không trả lời, đứng dậy đi lên cầu thang.
Số Dương Nhiễm hiện lên: “Tạ Mẫn Thận, ra ngoài đi, tôi đang ở trước cửa nhà anh.”
“Cô không ở nhà cô, chạy ‹ đến trước cửa nhà tôi làm gì?” Tạ Mẫn Thận không ngừng trách măng.
Dương Nhiễm: “Tôi muốn xem rốt cuộc anh thê nào rôi.”
Tạ Mẫn Thận cúp máy, mặc áo khoác đi ra ngoài: “Mẹ, con ra ngoài một lát. Nêu không ra ngoài, Dương Nhiễm sẽ chui vào nhà họ Tạ.
“Tạ Mẫn Thận.”
“Lên xe Dương Nhiễm mở cửa, ngồi vào ghế lái phụ.
Chiếc xe phóng đi, một cô gái hoạt bát tỉnh quái nhô đầu ra từ một góc nhỏ, Vân Thư: “Lúc nãy mình vừa thấy gì vậy?”
Cô chỉ muốn trồn tránh sự ép ăn của chồng mình, kết quả lại nhìn thấy.
“Nhìn đủ chưa? Đến giờ về rồi.”
Ây ya, bị chồng cô phát hiện rồi!
“Chồng, anh có thấy cô gái đó không?”
“Ừm.”
“Cô ấy là ai thế?” Vân Thư tò mò: “Không đúng, anh cũng không biết.”
Tạ Mẫn Hành: “Người theo đuổi Mẫn Thận.”
“A, khúc gỗ như Mẫn Thận còn có gái theo đuổi?” Câu hỏi phát ra từ đáy lòng chị dâu.
“Chồng à, quan hệ giữa Mẫn Thận và cô ấy là gì?”
Nếu Tạ Mẫn Hành đoán không sai, Tạ Mẫn Thận không ghét cô ấy, nhưng không tới mức thích.
“Anh đâu phải Mẫn Thận.”
Cũng đúng!
Dương Nhiễm nhìn Tạ Mẫn Thận trong xe không chớp mắt: “Anh bị thương ở đâu thế?
Tạ Mẫn Thận: “Không sao.”
“Trùm ma túy vẫn chưa đi.” Dương Nhiễm nói: “Bọn tôi không ngờ anh ta lại tới nước Bắc, làm xăng làm bậy ở đây.”
Tạ Mẫn Thận: “Dương Nhiễm, cô nên vê đi.”
“Tôi muốn đi theo anh.” Dương Nhiễm kiên định nói.
Kể từ khi đến nước Bắc, cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc quay trỏ về.
Anh trai cô ấy đã chuẩn bị hết mọi đường lui cho cô ấy, cô ấy muốn sông một cuộc sông khác.
Tạ Mẫn Thận liếc nhìn một cái: “Khá tốt.”
Bà Tạ hài lòng chống tay lên cằm: “Mẹ giới thiệu hai đứa quen nhau nhé? Kết thêm bạn.”
“Xem mắt” qua miệng bà Tạ lại biến tướng thành kết bạn.
Tạ Mẫn Thận càng tò mò hơn: “Mẹ, sao mẹ lại quen biết cô ấy?”
Bà Tạ úp mở không nói thật: “Nếu không xem mắt cô ấy, mẹ sẽ nhận cô bé làm con nuôi.”
Xem ra mẹ với Lâm Khinh Khinh không phải là quen biệt bình thường.
“Nhàm chán.” Tạ Mẫn Thận không trả lời, đứng dậy đi lên cầu thang.
Số Dương Nhiễm hiện lên: “Tạ Mẫn Thận, ra ngoài đi, tôi đang ở trước cửa nhà anh.”
“Cô không ở nhà cô, chạy ‹ đến trước cửa nhà tôi làm gì?” Tạ Mẫn Thận không ngừng trách măng.
Dương Nhiễm: “Tôi muốn xem rốt cuộc anh thê nào rôi.”
Tạ Mẫn Thận cúp máy, mặc áo khoác đi ra ngoài: “Mẹ, con ra ngoài một lát. Nêu không ra ngoài, Dương Nhiễm sẽ chui vào nhà họ Tạ.
“Tạ Mẫn Thận.”
“Lên xe Dương Nhiễm mở cửa, ngồi vào ghế lái phụ.
Chiếc xe phóng đi, một cô gái hoạt bát tỉnh quái nhô đầu ra từ một góc nhỏ, Vân Thư: “Lúc nãy mình vừa thấy gì vậy?”
Cô chỉ muốn trồn tránh sự ép ăn của chồng mình, kết quả lại nhìn thấy.
“Nhìn đủ chưa? Đến giờ về rồi.”
Ây ya, bị chồng cô phát hiện rồi!
“Chồng, anh có thấy cô gái đó không?”
“Ừm.”
“Cô ấy là ai thế?” Vân Thư tò mò: “Không đúng, anh cũng không biết.”
Tạ Mẫn Hành: “Người theo đuổi Mẫn Thận.”
“A, khúc gỗ như Mẫn Thận còn có gái theo đuổi?” Câu hỏi phát ra từ đáy lòng chị dâu.
“Chồng à, quan hệ giữa Mẫn Thận và cô ấy là gì?”
Nếu Tạ Mẫn Hành đoán không sai, Tạ Mẫn Thận không ghét cô ấy, nhưng không tới mức thích.
“Anh đâu phải Mẫn Thận.”
Cũng đúng!
Dương Nhiễm nhìn Tạ Mẫn Thận trong xe không chớp mắt: “Anh bị thương ở đâu thế?
Tạ Mẫn Thận: “Không sao.”
“Trùm ma túy vẫn chưa đi.” Dương Nhiễm nói: “Bọn tôi không ngờ anh ta lại tới nước Bắc, làm xăng làm bậy ở đây.”
Tạ Mẫn Thận: “Dương Nhiễm, cô nên vê đi.”
“Tôi muốn đi theo anh.” Dương Nhiễm kiên định nói.
Kể từ khi đến nước Bắc, cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc quay trỏ về.
Anh trai cô ấy đã chuẩn bị hết mọi đường lui cho cô ấy, cô ấy muốn sông một cuộc sông khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.