Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện
Chương 701
Khuyết Danh
22/04/2024
Chương 705
Tạ Mẫn Hành ăn không no, sáng sớm dậy lại tới gần hôn Vân Thử, sau một hôi, lại tập thể dục buổi sáng.
Vân Thư đứng dậy nhéo Tạ Mẫn Hành một cái: “Dã thú đội lốt người.”
Tạ Mẫn Hành: “Nếu không phải mỗi ngày đều có thằng bé ngủ ở giữa, em nghĩ tối qua anh ăn đủ à?”
Vân Thư đỏ mặt.
Đó là lý do tại sao cô không đề thằng bé rời xa mình.
Thằng bé vừa rời đi, đã trở thành miêng thịt ngon trong miệng Tạ Mẫn Hành.
Ngày nào cũng ăn mà không thấy ngán.
Vân Thư tức giận, ngừng nói chuyện với Tạ Mẫn Hành, cô lấy điện thoại ra mới thây tin nhắn Lâm Khinh Khinh gửi cho mình vào lúc mười hai giờ đêm.
“Chông, chồng, mau nhìn đi.” Cô gái nói sẽ mặc kệ Tạ Mẫn Hành kích động chạy đến sau lưng Tạ Mẫn Hành, năm lên lưng anh xem ảnh Tạ Mẫn Thận đang sửa của.
“Tối hôm qua Mẫn Thận ở nhà Khinh Khinh?”
Tạ Mẫn Hành: “Khinh Khinh nói như thế nào?”
Vân Thư lại đứng dậy, bắt đầu nhìn Lâm Khinh Khinh khóc phía dưới.
“Chồng, hay là anh dành chút thời gian dạy Mân Thận tán gái đi.”
Giọng Tạ Mẫn Hành tràn đầy nghi ngờ: “Hả?”
Vân Thư xấu hỗ nói: “Tối hôm qua em ây cưỡng hôn Khinh Khinh, suýt chút nữa đã thành bá Vương cắn cầu, em ấy còn chưa theo đuổi được cậu ấy.”
Tạ Mẫn Hành: “Lúc chúng ta mới kết hôn là em cưỡng hôn anh.”
“Không. giống nhau, chúng ta là cùng nhau tiễn vào lễ đường kêt hôn, em có hôn anh cũng được pháp luật cho phép, nhưng Mân Thận vân là người của quốc gia, dám đối xử với Khinh Khinh như vậy là cố ý phạm pháp.”
Tạ Mẫn Hành cũng cảm thấy em trại mình chỉ huy binh lính giỏi, chiến đầu giỏi, lại quá ngu ngốc khi nói đến tình yêu nam nữ.
Vân Thự thở dài nói: “Cũng không “
trách Mẫn Thận, chưa yêu ai nên rất bình thường, đâu như anh trai suốt ngày trâu già gặm cỏ non, trải qua nhiều môi tình.”
Tạ Mẫn Hành đặt thằng bé trong xe đầy, ghé sát người Vân Thư: “Xem ra em vần thấy anh già?”
Vân Thư không hiểu, gật đầu nói: “Anh không già sao? Sắp ba mươi rồi.
“Xem ra tối hôm qua hầu hạ em không tốt, tối nay anh nhất định sẽ tận lực thỏa mãn em.”
Vân Thư sửng sốt, cô không có ý đó: “Chồng, anh không già, anh trẻ nhắt, anh đẹp trai nhật.”
“Ha ha, muộn rồi.”
Tới đêm muộn khi Tạ Mẫn Thận sửa cửa xong, anh ấy chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy ba ổ khóa trên cửa, hỏi Lâm Khinh Khinh: “Đề phòng tôi?”
Lâm Khinh Khinh lắc đầu ngay lập tức: “Không phải, để đề phòng kẻ trộm.”
Tạ Mãn Thận lùi lại: “Nêu có trộm, vậy tôi không đi nữa, một mình cô ở nhà không, an toàn, đêm nay tôi sẽ bảo vệ cô.”
Lâm Khinh Khinh sợ nhất là đề anh ây bảo vệ, bởi vì Tội Mẫn Thận có thể đá sập cửa nhà cô ấy chỉ bằng một cú đá.
“Tôi ngủ trong phòng Tiểu Dực.”
Tạ Mẫn Hành ăn không no, sáng sớm dậy lại tới gần hôn Vân Thử, sau một hôi, lại tập thể dục buổi sáng.
Vân Thư đứng dậy nhéo Tạ Mẫn Hành một cái: “Dã thú đội lốt người.”
Tạ Mẫn Hành: “Nếu không phải mỗi ngày đều có thằng bé ngủ ở giữa, em nghĩ tối qua anh ăn đủ à?”
Vân Thư đỏ mặt.
Đó là lý do tại sao cô không đề thằng bé rời xa mình.
Thằng bé vừa rời đi, đã trở thành miêng thịt ngon trong miệng Tạ Mẫn Hành.
Ngày nào cũng ăn mà không thấy ngán.
Vân Thư tức giận, ngừng nói chuyện với Tạ Mẫn Hành, cô lấy điện thoại ra mới thây tin nhắn Lâm Khinh Khinh gửi cho mình vào lúc mười hai giờ đêm.
“Chông, chồng, mau nhìn đi.” Cô gái nói sẽ mặc kệ Tạ Mẫn Hành kích động chạy đến sau lưng Tạ Mẫn Hành, năm lên lưng anh xem ảnh Tạ Mẫn Thận đang sửa của.
“Tối hôm qua Mẫn Thận ở nhà Khinh Khinh?”
Tạ Mẫn Hành: “Khinh Khinh nói như thế nào?”
Vân Thư lại đứng dậy, bắt đầu nhìn Lâm Khinh Khinh khóc phía dưới.
“Chồng, hay là anh dành chút thời gian dạy Mân Thận tán gái đi.”
Giọng Tạ Mẫn Hành tràn đầy nghi ngờ: “Hả?”
Vân Thư xấu hỗ nói: “Tối hôm qua em ây cưỡng hôn Khinh Khinh, suýt chút nữa đã thành bá Vương cắn cầu, em ấy còn chưa theo đuổi được cậu ấy.”
Tạ Mẫn Hành: “Lúc chúng ta mới kết hôn là em cưỡng hôn anh.”
“Không. giống nhau, chúng ta là cùng nhau tiễn vào lễ đường kêt hôn, em có hôn anh cũng được pháp luật cho phép, nhưng Mân Thận vân là người của quốc gia, dám đối xử với Khinh Khinh như vậy là cố ý phạm pháp.”
Tạ Mẫn Hành cũng cảm thấy em trại mình chỉ huy binh lính giỏi, chiến đầu giỏi, lại quá ngu ngốc khi nói đến tình yêu nam nữ.
Vân Thự thở dài nói: “Cũng không “
trách Mẫn Thận, chưa yêu ai nên rất bình thường, đâu như anh trai suốt ngày trâu già gặm cỏ non, trải qua nhiều môi tình.”
Tạ Mẫn Hành đặt thằng bé trong xe đầy, ghé sát người Vân Thư: “Xem ra em vần thấy anh già?”
Vân Thư không hiểu, gật đầu nói: “Anh không già sao? Sắp ba mươi rồi.
“Xem ra tối hôm qua hầu hạ em không tốt, tối nay anh nhất định sẽ tận lực thỏa mãn em.”
Vân Thư sửng sốt, cô không có ý đó: “Chồng, anh không già, anh trẻ nhắt, anh đẹp trai nhật.”
“Ha ha, muộn rồi.”
Tới đêm muộn khi Tạ Mẫn Thận sửa cửa xong, anh ấy chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy ba ổ khóa trên cửa, hỏi Lâm Khinh Khinh: “Đề phòng tôi?”
Lâm Khinh Khinh lắc đầu ngay lập tức: “Không phải, để đề phòng kẻ trộm.”
Tạ Mãn Thận lùi lại: “Nêu có trộm, vậy tôi không đi nữa, một mình cô ở nhà không, an toàn, đêm nay tôi sẽ bảo vệ cô.”
Lâm Khinh Khinh sợ nhất là đề anh ây bảo vệ, bởi vì Tội Mẫn Thận có thể đá sập cửa nhà cô ấy chỉ bằng một cú đá.
“Tôi ngủ trong phòng Tiểu Dực.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.