Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện
Chương 766
Khuyết Danh
04/05/2024
“Nóng, tránh nóng.” Vân Thư ngồi vào bên trong, vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh: “Ngồi đi, nói chuyện.”
Vương San thích trò chuyện với Vân Thư, bởi vì suy nghĩ của cô nhảy rất nhanh, hơn nữa luôn tràn đầy những điều bất ngờ.
Sau khi Vương San nói ra suy nghĩ của mẹ con Lưu Thị.
Vân Thư hỏi: “Lúc trước bọn họ tìm ai, nhét bao nhiền mà không nhét Lâm Thiến vào?”
“Không biết, nhét ít hơn hai trăm ngàn tệ.”
Vân Thư nhướng mày: “Còn chị, chị cảm thấy thế nào?”
Tại sao Vương San lại cảm thấy Vân Thư như sắp làm chuyện xấu nhỉ?
“Không ký hợp đồng, nếu bọn họ là người tốt thì hai người sẽ không trồn ở phía sau xem trò cười. Nói đi, hai người định làm gì?”
Vân Thư buồn cười, cô nhìn Lâm Khinh Khinh: “Khinh Khinh, cậu hãy xem chị San cho cậu phát tài.”
Ví dụ…
Vân Thư nói: “Nếu chịu bỏ ra hai trăm ngàn tệ để Lâm Thiến có thể ký hợp đồng với ảnh thị Giang Tả, điều đó chứng tỏ hai trăm ngàn tệ này là chút tiền cuối cùng, chị lại là người họ muốn nịnh bợ, cũng là sợi dây thừng cuối cùng của bọn họ, như Vậy, chị San, chị đáng giá hai trăm ngàn tệ. Bà ta nhờ chị giúp tìm người, chị tìm đi, cuối cùng kết quả là gì thì tính sau, bà ta tặng gì chị đừng từ chối, miễn phí mà không lấy thì phí lắm, huống hồ chị cứ nói quản lý Mao không đồng ý, vậy bà ta có thể làm gì được?”
“Chị còn là mẹ của Đàm Nhạc, dù cuối cùng bọn họ chịu thiệt thòi cũng sẽ tự mình nuốt vào trong, bởi vì muốn lấy lòng chị nên không dám nói.”
Thông minhl Tại sao Lâm Khinh Khinh cảm thấy cô ấy rất tệ với hai người trước mặt vậy?
“Tiểu Thư, chị San, em thấy họ tiếp xúc không chỉ đơn giản vì để Lâm Thiến đến ảnh thị Giang Tả? Sao em thấy họ có ý lầy lòng chị vậy?” Đến từ Lâm Khinh Khinh, người đã tiếp xúc với bọn họ.
Vương San: “Trên người chị có gì đáng để bọn họ nịnh bợ?”
Vân Thư: “Chị quan tâm bọn họ làm gì, dù sao thì cuối cùng chơi bọn họ là được.”
Vương San gật đầu đồng ý, đúng!
Về đến nhà, Vân Thư nhào vào lòng chồng: “Chồng yêu, để em nói cho anh biết một bí mật nhỏ.”
Tạ Mẫn Hành đang ngồi trong phòng khách, bị cô ôm vào lòng: “Để anh đoán xem?”
“Không, anh không đoán được, hôm nay em làm chuyện không tốt…” Cái miệng nhỏ nhắn của Vân Thư mấp máy nói ra nguyên nhân, quá trình và kết luận.
“Chồng, em có xấu không?”
Tạ Mẫn Hành ôm cô vào lòng, hôn lên chóp mũi của cô: “Không tôi, vì em đang xả giận cho chị em tốt của em.”
Có người chồng như Tạ Mẫn Hành thật tốt, ngay cả khi Vân Thư không tốt, anh vẫn có thể tây não thành xả giận.
Thật ra cô chỉ buồn chán muốn chơi đùa, thật sự không phải xả giận cho chị em tốt.
Nếu cô muốn trút giận, mẹ con Lưu Thị đã bị cô đánh tơi tả rồi.
“Chồng, anh thật sự kiếm cớ cho em.”
Tạ Mẫn Hành: “Anh không phải biện hộ cho em, là em làm đều đúng.”
Vân Thư: … Chồng cô thực sự tốt như vậy sao?
Vương San thích trò chuyện với Vân Thư, bởi vì suy nghĩ của cô nhảy rất nhanh, hơn nữa luôn tràn đầy những điều bất ngờ.
Sau khi Vương San nói ra suy nghĩ của mẹ con Lưu Thị.
Vân Thư hỏi: “Lúc trước bọn họ tìm ai, nhét bao nhiền mà không nhét Lâm Thiến vào?”
“Không biết, nhét ít hơn hai trăm ngàn tệ.”
Vân Thư nhướng mày: “Còn chị, chị cảm thấy thế nào?”
Tại sao Vương San lại cảm thấy Vân Thư như sắp làm chuyện xấu nhỉ?
“Không ký hợp đồng, nếu bọn họ là người tốt thì hai người sẽ không trồn ở phía sau xem trò cười. Nói đi, hai người định làm gì?”
Vân Thư buồn cười, cô nhìn Lâm Khinh Khinh: “Khinh Khinh, cậu hãy xem chị San cho cậu phát tài.”
Ví dụ…
Vân Thư nói: “Nếu chịu bỏ ra hai trăm ngàn tệ để Lâm Thiến có thể ký hợp đồng với ảnh thị Giang Tả, điều đó chứng tỏ hai trăm ngàn tệ này là chút tiền cuối cùng, chị lại là người họ muốn nịnh bợ, cũng là sợi dây thừng cuối cùng của bọn họ, như Vậy, chị San, chị đáng giá hai trăm ngàn tệ. Bà ta nhờ chị giúp tìm người, chị tìm đi, cuối cùng kết quả là gì thì tính sau, bà ta tặng gì chị đừng từ chối, miễn phí mà không lấy thì phí lắm, huống hồ chị cứ nói quản lý Mao không đồng ý, vậy bà ta có thể làm gì được?”
“Chị còn là mẹ của Đàm Nhạc, dù cuối cùng bọn họ chịu thiệt thòi cũng sẽ tự mình nuốt vào trong, bởi vì muốn lấy lòng chị nên không dám nói.”
Thông minhl Tại sao Lâm Khinh Khinh cảm thấy cô ấy rất tệ với hai người trước mặt vậy?
“Tiểu Thư, chị San, em thấy họ tiếp xúc không chỉ đơn giản vì để Lâm Thiến đến ảnh thị Giang Tả? Sao em thấy họ có ý lầy lòng chị vậy?” Đến từ Lâm Khinh Khinh, người đã tiếp xúc với bọn họ.
Vương San: “Trên người chị có gì đáng để bọn họ nịnh bợ?”
Vân Thư: “Chị quan tâm bọn họ làm gì, dù sao thì cuối cùng chơi bọn họ là được.”
Vương San gật đầu đồng ý, đúng!
Về đến nhà, Vân Thư nhào vào lòng chồng: “Chồng yêu, để em nói cho anh biết một bí mật nhỏ.”
Tạ Mẫn Hành đang ngồi trong phòng khách, bị cô ôm vào lòng: “Để anh đoán xem?”
“Không, anh không đoán được, hôm nay em làm chuyện không tốt…” Cái miệng nhỏ nhắn của Vân Thư mấp máy nói ra nguyên nhân, quá trình và kết luận.
“Chồng, em có xấu không?”
Tạ Mẫn Hành ôm cô vào lòng, hôn lên chóp mũi của cô: “Không tôi, vì em đang xả giận cho chị em tốt của em.”
Có người chồng như Tạ Mẫn Hành thật tốt, ngay cả khi Vân Thư không tốt, anh vẫn có thể tây não thành xả giận.
Thật ra cô chỉ buồn chán muốn chơi đùa, thật sự không phải xả giận cho chị em tốt.
Nếu cô muốn trút giận, mẹ con Lưu Thị đã bị cô đánh tơi tả rồi.
“Chồng, anh thật sự kiếm cớ cho em.”
Tạ Mẫn Hành: “Anh không phải biện hộ cho em, là em làm đều đúng.”
Vân Thư: … Chồng cô thực sự tốt như vậy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.