Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện
Chương 771
Khuyết Danh
06/05/2024
*Chồng, đừng đuổi theo em.” Vân Thư tiếp tục chạy lon ton trong phòng khách.
Tạ Mẫn Hành: “Em dừng lại, thì anh không đuổi theo em nữa.”
Đêm nay, anh nhất định phải đánh cô gái nhỏ này.
Cho dù Vân Thư chạy nhanh như thế nào, cô cũng sẽ bị Tạ Mẫn Hành bắt được.
Vân Thư thét gào trong lòng: “Chồng, anh không yêu em nữa, anh chỉ cho rằng em sinh con cho anh, em sẽ thành bà già, không xinh đẹp dễ thương như trước đây, anh cứ luôn mượn chuyện này chuẩn bị đánh em, anh không yêu em nữa, anh muốn đi tìm nữ sinh viên khác.”
Tạ Mẫn Hành đánh vào mông cô ấy máy cái.
“Em còn hét ầm, có lương tâm không?”
Vân Thư lắc đầu: “Không có lương tâm, chồng không yêu em nữa, em cũng không cần lương tâm. Anh bắt đầu đi tìm người khác rồi.”
Tạ Mẫn Hành tức giận đến mức đau thái dương.
Như thế nào mới trị được cô gái nhỏ này đây?
Ngay cả khi Vân Thư giả khóc trong vòng tay anh, trái tim anh vẫn đau nhói.
Vân Thư hét ầm tới mức thật sự chảy nước mắt.
Tạ Mẫn lau cho cô: “Tiểu Tài Thần đúng là do em sinh ra.” Giả vờ khá giống.
Mùa hè, Vân Thư mặc chiếc váy dài đến đầu gối ở nhà, Tạ Mẫn Hành trực tiếp vén váy lên: “Để anh xem có đỏ không.”
Vân Thư đầy anh ra: “Anh là người chồng độc ác.”
“Được, anh độc ác, để anh xem có đỏ hay không.”
Rõ ràng ngay từ đầu là lỗi của Vân Thư, nhưng cuối cùng lại biến thành Tạ Mẫn Hành dỗ dành cô?
Sức mạnh của tình yêu thực sự rất lớn.
Cuối cùng, Vân Thư tránh được một bài học bằng cách khóc và làm nũng.
Ngày hôm sau, cô võ nhẹ vào ngực, vui vẻ nói: May quá, mình biết khóc.
Tạ Mẫn Hành biết chuyện gì đang xảy ra, cũng bằng lòng chiều cô.
Bên kia Đông Sơn.
Lâm Khinh Khinh tỉnh dậy, Tạ Mẫn Thận xuất hiện đầy mồ hôi: “Còn hai ngày nữa.”
Lâm Khinh Khinh: “Anh không cần phải nhắc nhở mỗi ngày như vậy.”
Tạ Mẫn Thận: “Anh không nhắc em, tới lúc đó lại bung máu, anh tìm ai khóc?”
Lâm Khinh Khinh đỏ mặt, Tạ Mẫn Thận quá không biết xấu hỏ, tại sao anh ấy lại nói như vậy.
Cô ấy cầm gối của Tạ Mẫn Thận lên ném lên ngực của Tạ Mẫn Thận: “Anh mới bung máu, chỉ có anh bung máu.”
Tạ Mẫn Thận cười vui vẻ.
“Dậy đi, hôm nay đi gặp ông nội và Tiểu Dực.
Nhà họ Lâm, hôm nay Lâm Phổ mới biết Lưu Thị dẫn Lâm Thiền ra ngoài hoang đàng như thế nào, ngày hôm qua đã mất mấy trăm ngàn tệ.
Hơn nữa, Lưu Thị và Lâm Thiền còn bị coi là người xu nịnh.
Bạn bè của Vương San có đủ loại người, quan hệ rộng, cho nên nhiều người đã chế giễu hành vi của Lưu Thị và Lâm Thiền.
Lưu Thị nhẫn nhịn không tức giận, cô ta khiến con gái có tiếng xấu, sao có thể không tức giận chứ?
Tạ Mẫn Hành: “Em dừng lại, thì anh không đuổi theo em nữa.”
Đêm nay, anh nhất định phải đánh cô gái nhỏ này.
Cho dù Vân Thư chạy nhanh như thế nào, cô cũng sẽ bị Tạ Mẫn Hành bắt được.
Vân Thư thét gào trong lòng: “Chồng, anh không yêu em nữa, anh chỉ cho rằng em sinh con cho anh, em sẽ thành bà già, không xinh đẹp dễ thương như trước đây, anh cứ luôn mượn chuyện này chuẩn bị đánh em, anh không yêu em nữa, anh muốn đi tìm nữ sinh viên khác.”
Tạ Mẫn Hành đánh vào mông cô ấy máy cái.
“Em còn hét ầm, có lương tâm không?”
Vân Thư lắc đầu: “Không có lương tâm, chồng không yêu em nữa, em cũng không cần lương tâm. Anh bắt đầu đi tìm người khác rồi.”
Tạ Mẫn Hành tức giận đến mức đau thái dương.
Như thế nào mới trị được cô gái nhỏ này đây?
Ngay cả khi Vân Thư giả khóc trong vòng tay anh, trái tim anh vẫn đau nhói.
Vân Thư hét ầm tới mức thật sự chảy nước mắt.
Tạ Mẫn lau cho cô: “Tiểu Tài Thần đúng là do em sinh ra.” Giả vờ khá giống.
Mùa hè, Vân Thư mặc chiếc váy dài đến đầu gối ở nhà, Tạ Mẫn Hành trực tiếp vén váy lên: “Để anh xem có đỏ không.”
Vân Thư đầy anh ra: “Anh là người chồng độc ác.”
“Được, anh độc ác, để anh xem có đỏ hay không.”
Rõ ràng ngay từ đầu là lỗi của Vân Thư, nhưng cuối cùng lại biến thành Tạ Mẫn Hành dỗ dành cô?
Sức mạnh của tình yêu thực sự rất lớn.
Cuối cùng, Vân Thư tránh được một bài học bằng cách khóc và làm nũng.
Ngày hôm sau, cô võ nhẹ vào ngực, vui vẻ nói: May quá, mình biết khóc.
Tạ Mẫn Hành biết chuyện gì đang xảy ra, cũng bằng lòng chiều cô.
Bên kia Đông Sơn.
Lâm Khinh Khinh tỉnh dậy, Tạ Mẫn Thận xuất hiện đầy mồ hôi: “Còn hai ngày nữa.”
Lâm Khinh Khinh: “Anh không cần phải nhắc nhở mỗi ngày như vậy.”
Tạ Mẫn Thận: “Anh không nhắc em, tới lúc đó lại bung máu, anh tìm ai khóc?”
Lâm Khinh Khinh đỏ mặt, Tạ Mẫn Thận quá không biết xấu hỏ, tại sao anh ấy lại nói như vậy.
Cô ấy cầm gối của Tạ Mẫn Thận lên ném lên ngực của Tạ Mẫn Thận: “Anh mới bung máu, chỉ có anh bung máu.”
Tạ Mẫn Thận cười vui vẻ.
“Dậy đi, hôm nay đi gặp ông nội và Tiểu Dực.
Nhà họ Lâm, hôm nay Lâm Phổ mới biết Lưu Thị dẫn Lâm Thiền ra ngoài hoang đàng như thế nào, ngày hôm qua đã mất mấy trăm ngàn tệ.
Hơn nữa, Lưu Thị và Lâm Thiền còn bị coi là người xu nịnh.
Bạn bè của Vương San có đủ loại người, quan hệ rộng, cho nên nhiều người đã chế giễu hành vi của Lưu Thị và Lâm Thiền.
Lưu Thị nhẫn nhịn không tức giận, cô ta khiến con gái có tiếng xấu, sao có thể không tức giận chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.