Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện
Chương 797
Khuyết Danh
20/05/2024
“Anh hai, có lẽ không phải tìm em. Em cứ đợi bên cạnh là được.” Nói xong, Giang Quý nhận điện thoại: Có rắm mau thả.”
Tạ Mẫn Thận: “Nhiên liệu trên mặt Lâm Thiền khi nào sẽ xóa được?”
“Chưa đến một tháng thì không xóa được.”
Tạ Mẫn Thận ừm một tiếng: “Cho tôi thêm chút nhiên liệu, tắt máy đây.”
Giang Quý: “Dô, thị trưởng Tạ cũng chuẩn bị xuất chiêu à.”
Tạ Mẫn Tây: “Anh Giang Quý, anh bảo em ra đây chính là nghe anh nghe điện thoại sao?”
“Không phải, lớp học quá nhàm chán, anh trai dẫn em đi mua đồ uống.” Nói xong, anh ấy tay kéo Tạ Mẫn Tây đi về phía phòng ăn phía sau.
Tạ Mẫn Thận dặn dò Hàn Khải Tử: “Nhốt lại, tôi nói thả hãng thả.”
“Thị trưởng Tạ, nhà họ Lâm tìm người đến ầm ï thì làm sao?”
“Bảo bọn họ tới tìm tôi.” Tạ Mẫn Thận lạnh lùng mệnh lệnh.
Bệnh viện, Lâm. Phổ tỉnh lại, nhớ đến Giang Quý đuổi một đoạn ở phía sau, hiện tại trong lòng ông ta vẫn còn sợ hãi. Tên côn đồ này từ nhỏ đã là một chiếc gai nhọn, ba mẹ anh ấy ở nhà cũng không làm gì được, lúc này mới ném trường trung học Thương Kiều trong nước cho anh ấy, tự sinh tự diệt.
Lưu Thị luôn ở bên cạnh, ông nội Lâm và Lâm Dực vẫn còn ở nhà họ Lâm, vốn không đến bệnh viện thăm Lâm Phổ.
Giữa bọn họ chẳng có chút tình cha con mỏng manh nào cả.
Sau khi bạn đời của ông nội Lâm qua đời thì ông ấy rất thất vọng với con trai mình, mà trong ánh mắt của Lâm Dực chỉ có chị gái với ông nội mới quan trọng, hiện tại còn có thêm một anh rễ.
Lưu Thị nhu nhược khóc lóc ở bên giường, Lâm Thiền còn ở đồn cảnh sát vẫn chưa cứu được, nhà xưởng trong nhà hôm nay toàn bộ đều đóng cửa, bọn họ còn mắc kẹt ở bộ phận kiểm tra thực phẩm không thể lưu thông ra bên ngoài.
Khốn cảnh của Lâm Thị lại lần nữa ập tới.
Lâm Phỏ cằm lấy ly nước, nghe được những tin tức này, tức giận ném cốc nước trên mặt đất.
Tạ Mẫn Thận khinh người quá đáng.
Chỉ là Thiến Thiền đánh Lâm Khinh Khinh một cái lại muốn đuổi cùng giết tận bọn họ, Tạ Mẫn Thận Lâm Khinh Khinh, các người bất nhân đừng trách tôi bắt nghĩa.
Hai ngày sau khi Lâm Phổ nằm viện, ông ta về đến nhà: “Ba, ba thu dọn đồ đạc cho Tiểu Dực đi.
“Làm gì?” Ông nội Lâm ngồi đối diện Lâm Phổ hỏi.
Lâm Phỏ: “Con sẽ dẫn thằng bé ra nước ngoài xem bệnh, bây giờ thằng bé nói chuyện còn không lưu loát, lại nghiêm trọng rồi, con đã tham khảo ý kiến bác sĩ nước ngoài, tình hình này của thằng bé cần phải nhanh chóng đi khám.”
Ông nội Lâm nắm lấy tay Lâm Dực không buông: “Ba cũng đi.”
“Ba ra nước ngoài, ba biết nói tiếng Anh không?”
Lâm Phổ không kiên nhẫn: “Vợ, em đi thu dọn đi, máy bay tối nay, anh sẽ dẫn Tiểu Dực đi, anh đã sắp xếp xong phía bên bác sĩ rồi.”
Chỉ cần tiễn Lâm Dực đi, Lâm Khinh Khinh Tạ Mẫn Thận sẽ được ông ta nắm chặt trong lòng bàn tay.
Mặc dù nói hỗ độc không ăn thịt con, nhưng ông ta không phải là hổ, ông ta là Lâm Phổ, chặn đường tài của ông ta, ông ta nhốt con trai lại thì có Sao.
Tạ Mẫn Thận: “Nhiên liệu trên mặt Lâm Thiền khi nào sẽ xóa được?”
“Chưa đến một tháng thì không xóa được.”
Tạ Mẫn Thận ừm một tiếng: “Cho tôi thêm chút nhiên liệu, tắt máy đây.”
Giang Quý: “Dô, thị trưởng Tạ cũng chuẩn bị xuất chiêu à.”
Tạ Mẫn Tây: “Anh Giang Quý, anh bảo em ra đây chính là nghe anh nghe điện thoại sao?”
“Không phải, lớp học quá nhàm chán, anh trai dẫn em đi mua đồ uống.” Nói xong, anh ấy tay kéo Tạ Mẫn Tây đi về phía phòng ăn phía sau.
Tạ Mẫn Thận dặn dò Hàn Khải Tử: “Nhốt lại, tôi nói thả hãng thả.”
“Thị trưởng Tạ, nhà họ Lâm tìm người đến ầm ï thì làm sao?”
“Bảo bọn họ tới tìm tôi.” Tạ Mẫn Thận lạnh lùng mệnh lệnh.
Bệnh viện, Lâm. Phổ tỉnh lại, nhớ đến Giang Quý đuổi một đoạn ở phía sau, hiện tại trong lòng ông ta vẫn còn sợ hãi. Tên côn đồ này từ nhỏ đã là một chiếc gai nhọn, ba mẹ anh ấy ở nhà cũng không làm gì được, lúc này mới ném trường trung học Thương Kiều trong nước cho anh ấy, tự sinh tự diệt.
Lưu Thị luôn ở bên cạnh, ông nội Lâm và Lâm Dực vẫn còn ở nhà họ Lâm, vốn không đến bệnh viện thăm Lâm Phổ.
Giữa bọn họ chẳng có chút tình cha con mỏng manh nào cả.
Sau khi bạn đời của ông nội Lâm qua đời thì ông ấy rất thất vọng với con trai mình, mà trong ánh mắt của Lâm Dực chỉ có chị gái với ông nội mới quan trọng, hiện tại còn có thêm một anh rễ.
Lưu Thị nhu nhược khóc lóc ở bên giường, Lâm Thiền còn ở đồn cảnh sát vẫn chưa cứu được, nhà xưởng trong nhà hôm nay toàn bộ đều đóng cửa, bọn họ còn mắc kẹt ở bộ phận kiểm tra thực phẩm không thể lưu thông ra bên ngoài.
Khốn cảnh của Lâm Thị lại lần nữa ập tới.
Lâm Phỏ cằm lấy ly nước, nghe được những tin tức này, tức giận ném cốc nước trên mặt đất.
Tạ Mẫn Thận khinh người quá đáng.
Chỉ là Thiến Thiền đánh Lâm Khinh Khinh một cái lại muốn đuổi cùng giết tận bọn họ, Tạ Mẫn Thận Lâm Khinh Khinh, các người bất nhân đừng trách tôi bắt nghĩa.
Hai ngày sau khi Lâm Phổ nằm viện, ông ta về đến nhà: “Ba, ba thu dọn đồ đạc cho Tiểu Dực đi.
“Làm gì?” Ông nội Lâm ngồi đối diện Lâm Phổ hỏi.
Lâm Phỏ: “Con sẽ dẫn thằng bé ra nước ngoài xem bệnh, bây giờ thằng bé nói chuyện còn không lưu loát, lại nghiêm trọng rồi, con đã tham khảo ý kiến bác sĩ nước ngoài, tình hình này của thằng bé cần phải nhanh chóng đi khám.”
Ông nội Lâm nắm lấy tay Lâm Dực không buông: “Ba cũng đi.”
“Ba ra nước ngoài, ba biết nói tiếng Anh không?”
Lâm Phổ không kiên nhẫn: “Vợ, em đi thu dọn đi, máy bay tối nay, anh sẽ dẫn Tiểu Dực đi, anh đã sắp xếp xong phía bên bác sĩ rồi.”
Chỉ cần tiễn Lâm Dực đi, Lâm Khinh Khinh Tạ Mẫn Thận sẽ được ông ta nắm chặt trong lòng bàn tay.
Mặc dù nói hỗ độc không ăn thịt con, nhưng ông ta không phải là hổ, ông ta là Lâm Phổ, chặn đường tài của ông ta, ông ta nhốt con trai lại thì có Sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.