Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện
Chương 820
Khuyết Danh
30/05/2024
Nghĩ như vậy, cô ăn thịt càng vui vẻ hơn, không ai tranh, cô cũng không cần tự gắp, Tạ Mẫn Hành sẽ gắp cho cô.
Thằng bé nằm trong vòng tay Tạ Mẫn Hành nhìn mọi người nói chuyện rôm rả, nó hào hứng tham gia.
Ah, ah, ah, ah, thằng bé nói thứ ngôn ngữ mà chỉ nó mới hiểu được.
Lâm Khinh Khinh sắp tức chết vì cái miệng của Tạ Mẫn Thận, cô áy quyết định về nhà sẽ khâu miệng Tạ Mẫn Thận, ai bảo anh ấy nói những điều vô nghĩa.
Nhà họ Tạ chuyện tốt liên tiếp, còn Lâm Khinh Khinh không ngừng có chuyện buồn.
Tạ Mẫn Thận thật sự rất muốn có một đứa con, hầu như đêm nào anh ấy cũng lôi kéo Lâm Khinh Khinh “quấn quýt”.
“Mãn Thận, chúng ta thương lượng hẳn hoi chút đã?”
Tạ Mẫn Thận chặn miệng cô ấy: “Thương lượng trên giường.”
Hiếm khi Vân Thư được rảnh rỗi, cuối củng cô cũng nhớ ra chị em tốt của mình.
Lâm Khinh Khinh nóng lòng muốn trốn khỏi Đông Sơn đến nhà của Vân Thư, cô ấy nói: “Cuối cùng cũng nhớ ra tớ rồi à?”
Vân Thư cười nhìn Lâm Khinh Khinh, nói: “Nghe nói gần đây đang thụ thai, như thế nào rồi?”
Lâm Khinh Khinh buồn bã tựa đầu trên ghé sô pha: “Tiểu Thư, khi cậu muốn có con cũng bi thảm như thế này sao?”
“Gì thế, thằng bé đột nhiên tới, vợ chồng tớ cũng không định có sớm như vậy.”
Thằng bé vừa uống sữa vừa nghịch chân.
Vân Thư nhắc nhở: “Đừng ngắng đầu nữa, vét trên cổ lộ hết ra rồi.”
Lâm Khinh Khinh nhanh chóng rụt cỏ lại, dùng cổ che máy dầu vết, Tạ Mẫn Thận đúng là chỗ nào cũng gặm, chỗ nào cũng cắn.
“Tiểu Thư, tớ không muốn có con sớm như vậy, mỗi lần nói chuyện với Mẫn Thận, anh ấy đều không nghe lời, ngày nào cũng đau đầu.” Lâm Khinh Khinh nói với chị em tốt.
Vân Thư: “Chẳng lẽ vì bệnh của Tiểu Dực và cái chết của dì?”
Lâm Khinh Khinh không nói gì, nhưng Vân Thư luôn biết Lâm Khinh Khinh chắc chắn sẽ điều tra tận gốc cái chết của dì Lâm, bắt kể khó khăn như thế nào, cô ấy thà liều mình cũng muốn biết dì Lâm chết như thế nào.
Lâm Khinh Khinh nói: “Tiểu Thư, dù điều tra tới cùng mẹ tớ thực sự chét vì bệnh, tớ cũng có thể chấp nhận. Nhưng cậu biết không, cái chét của mẹ chỉ có Tiểu Dực biết, Lâm Phổ là chồng còn không biết, Lưu Thị lại biết. Sao bà ta biết được chứ? Khi mẹ còn sống, bà ta đã xuất hiện, bà ta là đối thủ cạnh tranh của mẹ, hoặc là bà ta đã giết mẹ, hoặc là bà ta thông đồng với bác sĩ nhân lúc mẹ bị bệnh nằm viện rồi giết mẹ.”
Lâm Khinh Khinh lại nói: “Tiểu Thư, tớ cũng muốn có một đứa con của tớ với Mẫn Thận, nhưng cậu biết không, tớ sợ, tớ sợ mình không thẻ chăm sóc tốt cho đứa bé, tớ sợ không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, nếu đến thời điểm thích hợp, không cần quá vội vàng, tớ sẽ chủ động ngỏ lời, hiện tại tớ khá mệt, Tiểu Thư.”
Cô áy sẽ gắn bó với con đường ca hát, nghề này đã mang lại cho cô ấy thu nhập đáng kẻ, để không phụ lòng mong đợi của công ty, cô ấy đã làm việc rất chăm chỉ để không khiến Tiểu Thư ký hợp đồng vô ích với cô ấy.
Bây giờ còn phải đi học, có thời gian thì phải thường xuyên đến gặp Tiểu Dực, thỉnh thoảng ông nội còn phải đi khám sức khỏe.
Buổi tối về nhà còn phải “hầu hạ” Tạ Mẫn Thận.
Thằng bé nằm trong vòng tay Tạ Mẫn Hành nhìn mọi người nói chuyện rôm rả, nó hào hứng tham gia.
Ah, ah, ah, ah, thằng bé nói thứ ngôn ngữ mà chỉ nó mới hiểu được.
Lâm Khinh Khinh sắp tức chết vì cái miệng của Tạ Mẫn Thận, cô áy quyết định về nhà sẽ khâu miệng Tạ Mẫn Thận, ai bảo anh ấy nói những điều vô nghĩa.
Nhà họ Tạ chuyện tốt liên tiếp, còn Lâm Khinh Khinh không ngừng có chuyện buồn.
Tạ Mẫn Thận thật sự rất muốn có một đứa con, hầu như đêm nào anh ấy cũng lôi kéo Lâm Khinh Khinh “quấn quýt”.
“Mãn Thận, chúng ta thương lượng hẳn hoi chút đã?”
Tạ Mẫn Thận chặn miệng cô ấy: “Thương lượng trên giường.”
Hiếm khi Vân Thư được rảnh rỗi, cuối củng cô cũng nhớ ra chị em tốt của mình.
Lâm Khinh Khinh nóng lòng muốn trốn khỏi Đông Sơn đến nhà của Vân Thư, cô ấy nói: “Cuối cùng cũng nhớ ra tớ rồi à?”
Vân Thư cười nhìn Lâm Khinh Khinh, nói: “Nghe nói gần đây đang thụ thai, như thế nào rồi?”
Lâm Khinh Khinh buồn bã tựa đầu trên ghé sô pha: “Tiểu Thư, khi cậu muốn có con cũng bi thảm như thế này sao?”
“Gì thế, thằng bé đột nhiên tới, vợ chồng tớ cũng không định có sớm như vậy.”
Thằng bé vừa uống sữa vừa nghịch chân.
Vân Thư nhắc nhở: “Đừng ngắng đầu nữa, vét trên cổ lộ hết ra rồi.”
Lâm Khinh Khinh nhanh chóng rụt cỏ lại, dùng cổ che máy dầu vết, Tạ Mẫn Thận đúng là chỗ nào cũng gặm, chỗ nào cũng cắn.
“Tiểu Thư, tớ không muốn có con sớm như vậy, mỗi lần nói chuyện với Mẫn Thận, anh ấy đều không nghe lời, ngày nào cũng đau đầu.” Lâm Khinh Khinh nói với chị em tốt.
Vân Thư: “Chẳng lẽ vì bệnh của Tiểu Dực và cái chết của dì?”
Lâm Khinh Khinh không nói gì, nhưng Vân Thư luôn biết Lâm Khinh Khinh chắc chắn sẽ điều tra tận gốc cái chết của dì Lâm, bắt kể khó khăn như thế nào, cô ấy thà liều mình cũng muốn biết dì Lâm chết như thế nào.
Lâm Khinh Khinh nói: “Tiểu Thư, dù điều tra tới cùng mẹ tớ thực sự chét vì bệnh, tớ cũng có thể chấp nhận. Nhưng cậu biết không, cái chét của mẹ chỉ có Tiểu Dực biết, Lâm Phổ là chồng còn không biết, Lưu Thị lại biết. Sao bà ta biết được chứ? Khi mẹ còn sống, bà ta đã xuất hiện, bà ta là đối thủ cạnh tranh của mẹ, hoặc là bà ta đã giết mẹ, hoặc là bà ta thông đồng với bác sĩ nhân lúc mẹ bị bệnh nằm viện rồi giết mẹ.”
Lâm Khinh Khinh lại nói: “Tiểu Thư, tớ cũng muốn có một đứa con của tớ với Mẫn Thận, nhưng cậu biết không, tớ sợ, tớ sợ mình không thẻ chăm sóc tốt cho đứa bé, tớ sợ không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, nếu đến thời điểm thích hợp, không cần quá vội vàng, tớ sẽ chủ động ngỏ lời, hiện tại tớ khá mệt, Tiểu Thư.”
Cô áy sẽ gắn bó với con đường ca hát, nghề này đã mang lại cho cô ấy thu nhập đáng kẻ, để không phụ lòng mong đợi của công ty, cô ấy đã làm việc rất chăm chỉ để không khiến Tiểu Thư ký hợp đồng vô ích với cô ấy.
Bây giờ còn phải đi học, có thời gian thì phải thường xuyên đến gặp Tiểu Dực, thỉnh thoảng ông nội còn phải đi khám sức khỏe.
Buổi tối về nhà còn phải “hầu hạ” Tạ Mẫn Thận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.