Cô Vợ Tàn Tật Của Tổng Tài [Phần 2]
Chương 45: Bí Mật Động Trời (1)
Chi Kim
21/05/2024
Mấy ngày sau đó, ông Hàn lúc nào cũng tươi cười với cô. Khiến cô cảm thấy rất lạ lùng. Một hôm, đang trong bữa cơm, ông ấy đặt đũa xuống rồi nói: "Hàn Thương Ngôn à, ta xin lỗi."
Ai náy mắt tròn mắt dẹt nhìn ông, không hiểu ông đang nói chuyện gì. Ông Hàn nói tiếp: "Vì lợi ích gia tộc mà ta đã tự đính ước hồn sự cho con. Lúc đó, do ta suy nghĩ hồ đồ rằng chỉ cần cưới cho người phụ nữ giỏi giang xinh đẹp thì con nhất định sẽ chịu nhưng ta đã lầm rồi. Người mà con yêu vẫn chỉ là Giai Ý. Ta cũng xin lỗi cô Giai Ý. Tại vì mới đầu, tôi đã chèn ép, kì thị cô. Gây bao khó dễ đối với cô. Thật xin lỗi cô rất nhiều."
Cô nói: "Bác à, dù sao mọi chuyện cũng qua rồi. Còn không để tâm đâu."
Ông Hàn mỉm cười: "Cảm ơn cô đã hiểu."
Bà Hàn thấy ông cứ xưng hô "Cô và tôi" liền nói: "Giờ người ta là con dâu tương lai của mình đấy. Phải tập dần đi."
Ồng Hàn mỉm cười vui vẻ gật đầu. Hàn Thương Ngôn anh cũng chấp nhận lời xin lỗi của ông. Ăn uống xong xuôi, họ cùng nhau ngồi trên ghế sofa xem phim rồi ăn trái cây.
Bà Hàn liền thông báo: "Ngày mai, là ta và bố con sẽ bay về Mỹ rồi. Chúng ta dành ra một chút thời gian ít ỏi này mà quây quần bên nhau."
Giai Y cô nghe xong thì liền muốn cản bước bà: "Bác à, bác về đây mới được có mấy hôm. Vậy mà đã phải đi rồi sao?"
"Ta cũng không muốn đi đâu nhưng mà có việc cần phải giải quyết bên đó."
"Vâng."
Hàn Thương Ngôn anh không nói năng gì cả. Bà Hàn tức giận bảo: "Thằng nhãi kia, ta sắp về Mỹ rồi đó. Không chúc ta lấy một lời sao? Đẻ đứa con đúng MÁT LÔNG MÁT DẠ QUÁ!"
Anh quay sang liền chúc một câu: "Chúc hai người bình an vô sự trở về."
Thấy con trai nói chuyện với vợ mình như vậy, ông Hàn liền quát: "Ô hay, cái thẳng này..."
Điện thoại anh lúc này đồ chuông, thì ra là mấy tên đệ gọi điện. Anh giữ ý liền ra ngoài nghe điện thoại
" Có chuyện gì?"
" Anh ơi, có một thằng sống không biết điều dám tới đây phá chuyện làm ăn của sòng bạc mình."
" Cái chuyện cỏn con này mày không biết xử lý sao mà còn gọi cho tao. Thật là lũ vô dụng!"
" Nhưng mà tên này nói muốn gặp đại ca. Hắn còn nói cái gì mà thù cũ phải trả nữa."
Hàn Thương Ngôn nghe vậy thì mặt liền biến sắc, anh dường như đã biết được hắn là ai.
Anh vội vàng khoác áo vest rồi lên xe rời đi trong buổi tối. Giai Ý cô thấy sắc mặt không bình thường của anh và cả tác phong vội vàng đó nữa thì rất lo lắng. Hàn Thương Ngôn vừa đi, một ông chú già ở ngoài cổng vọng vào:
"Anh chị Hàn ơi!!!"
Quản gia Trình theo lệnh của bà Hàn mà ra mở cồng cho lão ấy vào. Ông ta vừa bươsc chân vào cửa, hai người họ rất niềm nở mà chào đón.
" Tưởng ai, hoá ra là chú Trịnh đấy à? Chú vào đây mời nước."
Thì ra là ông chú bán bún ốc hôm trước. Cô lễ phép chào hỏi rồi cẩn thận bưng trà rót cho mọi người uống.
"Con bé này khéo thật đấy!"
"Chú cứ khen, con dâu tương lai của Hàn gia sao lại không khéo."
Rót trà xong, cô không muốn ngồi chen ngang cuộc nói chuyện của những người bạn già nên xin phép rời đi. Ba người họ ngồi nói chuyện một hồi rất lâu. Ông Hàn lúc này bỗng nói: "Em à, dù sao cũng muộn rồi. Lên skincare rồi thoa kem đi ngủ đi. Chứ da mặt lại xấu?"
" Vậy anh và chú Trịnh cứ ngồi nói chuyện tiếp nhé. Em lên phòng đây."
"Vâng chị đi thong thả."
Bà Hàn rời đi. Ông Hàn ghé vào tay chú Trịnh. Chú ấy như thuộc hết cả ngôi nhà vậy, đưa ông Hàn ra ngoài vườn, đi vào trong phòng sách đề nói chuyện.
Mà Giai Ý cô không biết gì vẫn đang đi dạo dưới vườn. Nhờ có Hàn Thương Ngôn chỉ dạy mà cô chẳng phải đi bằng nạng nữa. Khi đi vòng quanh sân vườn, cô để ý thấy phòng sách điện đang mở. Cô tò mò nghĩ bụng: "Quản gia Trình dọn dẹp xong chẳng lẽ quên tắt điện sao?"
Cô không nghĩ nhiều liền đi tới phòng sách. Cô vừa cầm vào tay nắm cửa thì đã nghe được giọng nói của ông Trịnh.
" Anh à, Hàn Thương Ngôn giờ nó cũng đã lớn. Chẳng lẽ anh cứ giấu nó, anh chính là cha ruột của nó sao?"
_ Cầu
hỏi chất vấn của ông Trịnh
Giai Y cô ở ngoài nghe thấy thì vô cùng sốc trong đầu liền nghĩ: "Hàn Thương Ngôn, anh ấy là con nuôi mà..."
Ông Hàn nói tiếp: "Nhưng... còn vợ tôi thì sao? Bà ấy sẽ nghĩ gì đây? Ngày xưa, do tôi ăn chơi nên mới để lại hậu quả. Mất bao nhiêu năm tôi mới tìm lại được nó. Bây giờ, nói nó là con ruột của tôi. Thật sự tôi không còn mặt mũi nào nhìn vợ tôi nữa.
" Nếu anh không nói, một ngày nào đó, người phụ nữ vô trách nhiệm kia sẽ quay về. Bà ta sẽ làm xáo trộn gia
dinh anh day."
Giai Ý cô không cẩn thận dẫm phải một cành cây khô.
"Rắc"
Tiếng động khiến cho hai người đàn ông nghĩ ngờ chạy ra xem xét. May sao Giai Ý cô đã nhanh chân trốn sau bụi cỏ gần đó nên không bị phát hiện.
Ai náy mắt tròn mắt dẹt nhìn ông, không hiểu ông đang nói chuyện gì. Ông Hàn nói tiếp: "Vì lợi ích gia tộc mà ta đã tự đính ước hồn sự cho con. Lúc đó, do ta suy nghĩ hồ đồ rằng chỉ cần cưới cho người phụ nữ giỏi giang xinh đẹp thì con nhất định sẽ chịu nhưng ta đã lầm rồi. Người mà con yêu vẫn chỉ là Giai Ý. Ta cũng xin lỗi cô Giai Ý. Tại vì mới đầu, tôi đã chèn ép, kì thị cô. Gây bao khó dễ đối với cô. Thật xin lỗi cô rất nhiều."
Cô nói: "Bác à, dù sao mọi chuyện cũng qua rồi. Còn không để tâm đâu."
Ông Hàn mỉm cười: "Cảm ơn cô đã hiểu."
Bà Hàn thấy ông cứ xưng hô "Cô và tôi" liền nói: "Giờ người ta là con dâu tương lai của mình đấy. Phải tập dần đi."
Ồng Hàn mỉm cười vui vẻ gật đầu. Hàn Thương Ngôn anh cũng chấp nhận lời xin lỗi của ông. Ăn uống xong xuôi, họ cùng nhau ngồi trên ghế sofa xem phim rồi ăn trái cây.
Bà Hàn liền thông báo: "Ngày mai, là ta và bố con sẽ bay về Mỹ rồi. Chúng ta dành ra một chút thời gian ít ỏi này mà quây quần bên nhau."
Giai Y cô nghe xong thì liền muốn cản bước bà: "Bác à, bác về đây mới được có mấy hôm. Vậy mà đã phải đi rồi sao?"
"Ta cũng không muốn đi đâu nhưng mà có việc cần phải giải quyết bên đó."
"Vâng."
Hàn Thương Ngôn anh không nói năng gì cả. Bà Hàn tức giận bảo: "Thằng nhãi kia, ta sắp về Mỹ rồi đó. Không chúc ta lấy một lời sao? Đẻ đứa con đúng MÁT LÔNG MÁT DẠ QUÁ!"
Anh quay sang liền chúc một câu: "Chúc hai người bình an vô sự trở về."
Thấy con trai nói chuyện với vợ mình như vậy, ông Hàn liền quát: "Ô hay, cái thẳng này..."
Điện thoại anh lúc này đồ chuông, thì ra là mấy tên đệ gọi điện. Anh giữ ý liền ra ngoài nghe điện thoại
" Có chuyện gì?"
" Anh ơi, có một thằng sống không biết điều dám tới đây phá chuyện làm ăn của sòng bạc mình."
" Cái chuyện cỏn con này mày không biết xử lý sao mà còn gọi cho tao. Thật là lũ vô dụng!"
" Nhưng mà tên này nói muốn gặp đại ca. Hắn còn nói cái gì mà thù cũ phải trả nữa."
Hàn Thương Ngôn nghe vậy thì mặt liền biến sắc, anh dường như đã biết được hắn là ai.
Anh vội vàng khoác áo vest rồi lên xe rời đi trong buổi tối. Giai Ý cô thấy sắc mặt không bình thường của anh và cả tác phong vội vàng đó nữa thì rất lo lắng. Hàn Thương Ngôn vừa đi, một ông chú già ở ngoài cổng vọng vào:
"Anh chị Hàn ơi!!!"
Quản gia Trình theo lệnh của bà Hàn mà ra mở cồng cho lão ấy vào. Ông ta vừa bươsc chân vào cửa, hai người họ rất niềm nở mà chào đón.
" Tưởng ai, hoá ra là chú Trịnh đấy à? Chú vào đây mời nước."
Thì ra là ông chú bán bún ốc hôm trước. Cô lễ phép chào hỏi rồi cẩn thận bưng trà rót cho mọi người uống.
"Con bé này khéo thật đấy!"
"Chú cứ khen, con dâu tương lai của Hàn gia sao lại không khéo."
Rót trà xong, cô không muốn ngồi chen ngang cuộc nói chuyện của những người bạn già nên xin phép rời đi. Ba người họ ngồi nói chuyện một hồi rất lâu. Ông Hàn lúc này bỗng nói: "Em à, dù sao cũng muộn rồi. Lên skincare rồi thoa kem đi ngủ đi. Chứ da mặt lại xấu?"
" Vậy anh và chú Trịnh cứ ngồi nói chuyện tiếp nhé. Em lên phòng đây."
"Vâng chị đi thong thả."
Bà Hàn rời đi. Ông Hàn ghé vào tay chú Trịnh. Chú ấy như thuộc hết cả ngôi nhà vậy, đưa ông Hàn ra ngoài vườn, đi vào trong phòng sách đề nói chuyện.
Mà Giai Ý cô không biết gì vẫn đang đi dạo dưới vườn. Nhờ có Hàn Thương Ngôn chỉ dạy mà cô chẳng phải đi bằng nạng nữa. Khi đi vòng quanh sân vườn, cô để ý thấy phòng sách điện đang mở. Cô tò mò nghĩ bụng: "Quản gia Trình dọn dẹp xong chẳng lẽ quên tắt điện sao?"
Cô không nghĩ nhiều liền đi tới phòng sách. Cô vừa cầm vào tay nắm cửa thì đã nghe được giọng nói của ông Trịnh.
" Anh à, Hàn Thương Ngôn giờ nó cũng đã lớn. Chẳng lẽ anh cứ giấu nó, anh chính là cha ruột của nó sao?"
_ Cầu
hỏi chất vấn của ông Trịnh
Giai Y cô ở ngoài nghe thấy thì vô cùng sốc trong đầu liền nghĩ: "Hàn Thương Ngôn, anh ấy là con nuôi mà..."
Ông Hàn nói tiếp: "Nhưng... còn vợ tôi thì sao? Bà ấy sẽ nghĩ gì đây? Ngày xưa, do tôi ăn chơi nên mới để lại hậu quả. Mất bao nhiêu năm tôi mới tìm lại được nó. Bây giờ, nói nó là con ruột của tôi. Thật sự tôi không còn mặt mũi nào nhìn vợ tôi nữa.
" Nếu anh không nói, một ngày nào đó, người phụ nữ vô trách nhiệm kia sẽ quay về. Bà ta sẽ làm xáo trộn gia
dinh anh day."
Giai Ý cô không cẩn thận dẫm phải một cành cây khô.
"Rắc"
Tiếng động khiến cho hai người đàn ông nghĩ ngờ chạy ra xem xét. May sao Giai Ý cô đã nhanh chân trốn sau bụi cỏ gần đó nên không bị phát hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.